Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 148: Chương 148: Tặng cho Chi Vũ bánh ú cực kỳ xấu xí




Tết Đoan Ngọ ở nhà họ Nguyễn. Thật ra cũng không khác gì so với những gia đình bình thường. Người một nhà đoàn viên lại một chỗ, cùng nhau ăn một bữa tiệc lớn, thêm cả những xâu bánh ú truyền thống...

Tuy nhiên so với năm trước, năm nay quả thật có hơi khác biệt.

“Trần Tử Huyên, cái bánh ú đó của cô sao lại hình tròn vậy hả?”

Cha mẹ Lê Hướng Bắc gần đây xuất ngoại du lịch, cậu Lê cô đơn lạnh lẽo một mình nên đã dứt khoát lăn tới nhà họ Nguyễn để tham gia náo nhiệt.

Lê Hướng Bắc nhìn chòng chọc vào cái bánh tròn xoe trên tay, nghiền ngẫm một lúc lâu.

Anh ta tương đối kinh ngạc, nói: “Món đồ chơi cô làm ra này có thể ăn không vậy?”

“Không cho anh ăn.”

Gò má Trần Tử Huyên hơi ửng đó, có chút thẹn quá hóa giận mắng anh ta.

Cô không nói cho bọn họ biết, vốn dĩ chiếc bánh ú kia cô định làm hình nón truyền thống của phương Nam, sau đó... không biết thế nào, cô dùng lực hơi lớn quá, hai tay lại bóp thành hình tròn như vậy.

Nhìn cục bột nếp trên tay, cuối cùng Trần Tử Huyên quyết định dứt khoát làm thành hình tròn luôn, dù gì cũng là một loại hình dạng mà.

“Đây là chiếc bánh xấu xí nhất mà tôi từng thấy.”

Lê Hướng Bắc không nhịn được ôm bụng cười to.

“Lê Hướng Bắc, anh cười cái gì, nó rất có nội hàm đấy.” Trần Tử Huyên trừng mắt nhìn anh ta.

“Nội hàm? Nó có nội hàm à ha ha ha...”

Lê Hướng Bắc càng cười phách lối hơn.

“Những nguyên liệu trong bánh ú gồm có đậu đỏ, thịt ướp gia vị cùng trứng dầm nước tương... Là bánh ú truyền thống của phương Nam.” Ở phòng bếp bên kia, bác Phương cười khẽ bưng một ít trái cây đi tới.

“Thiếu phu nhân đã nghiên cứu món này lâu lắm rồi, nói là muốn tặng lễ vật cho thiếu gia Chi Vũ nhân dịp Tết Đoan Ngọ.”

Lê Hướng Bắc giảo hoạt liếc mắt nhìn về phía cô, vô cùng cảm khái nói: “Trần Tử Huyên à, con mắt kia của cô bị sao vậy, loại vật này mà cô cũng muốn đưa tặng cho Chi Vũ nữa à. Wechat của cô tên là Cục cưng vô địch gì đó, cô nên trực tiếp đổi thành Cục cưng mặt dày luôn đi...”

Trần Tử Huyên sậm mặt lại.

“Lê Hướng Bắc, anh ngậm miệng lại ngay cho tôi.”

Cô lập tức cầm một cục nhân thịt của bánh ú trên mặt bàn lên, ném về phía tên họ Lê ở đối diện kia.”

“Đang cười chuyện gì vậy?”

Ở phía cửa phòng khách của nhà chính nhà họ Nguyễn, một vài bóng dáng chậm rãi đi vào. Xa xa ngoài cửa có thể mơ hồ nghe được âm thanh cười đùa vui vẻ của bọn họ. Đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc, phức tạp hỏi một câu.

Trần Tử Huyên cùng Lê Hướng Bắc đồng thời nghiêng đầu nhìn.

Liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ sải bước đi về phía bên này, Trần Tử Huyên hơi thu liễm lại, ngượng ngùng thả bánh ú trên tay về lại mặt bàn. Mà Lê Hướng Bắc nhìn thấy trưởng bối cùng ông cụ Nguyễn ở phía sau kia, cũng không dám lỗ mãng nữa.

Nguyễn Chi Vũ rất tự nhiên ngồi ở vị trí bên cạnh Trần Tử Huyên, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cô.

Chú ý tới vẻ mặt tức giận vừa rồi của cô với Lê Hướng Bắc, mà bây giờ lại đột nhiên câu nệ yên tĩnh lại.

“Ông nội.”

Trần Tử Huyên quy củ gọi ông cụ ở đối diện một tiếng, sau đó ngồi đàng hoàng lại.

Quay đầu, sắc mặt có hơi xoắn xuýt nhìn về phía ba người phụ nữ ở bên kia, Giang Hoa Nhân, Nguyễn Chi Vân, còn có Hạ Vân Lệ cũng tới.

“Mẹ.”

Cô nhìn Giang Hoa Nhân, lễ phép gọi một tiếng, sau đó mím chặt môi, quyết định im lặng.

Hôm nay là Đoan Ngọ, ông cụ Nguyễn để người làm châm một ít hương liệu gì đó mà toàn bộ nhà họ Nguyễn đều mang một mùi đàn hương nhàn nhạt. Ngửi thấy làm cho tinh thần của người ta rất an nhiên, buông lỏng.

Quản gia pha trà cho bọn họ, Trần Tử Huyên mang thai nên không thích hợp uống trà. Cô ngồi đây bỗng nhiên có cảm giác rất lúng túng, bởi vì bọn họ không nói lời nào cả. Chỉ uống trà như vậy, thật là kỳ quái.

Trần Tử Huyên có hơi nhớ tới mái đình nghỉ mát ở bên ngoài, có thể đi tới đi lui được. Cô vừa định đứng lên, lời còn chưa kịp nói thì tay lại bị người đàn ông bên cạnh đột nhiên cầm lấy.

Cô quay đầu, mặt đầy khó hiểu nhìn anh. “Sao vậy?” Cô thấp giọng hỏi một câu.

Nguyễn Chi Vũ ngược lại không nói gì, nhíu nhẹ hai hàng lông mày, nhìn vào lòng bàn tay cô, hỏi: “Còn đau không?”

Cô hơi không hiểu anh nói gì lắm, mà Hạ Vân Lệ ở phía đối diện lại phản ứng rất nhanh, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, nói: “Tử Huyên, lần trước thật sự rất cảm ơn cô đã chạy tới đỡ tôi, còn hại tay cô phải bị thương nữa. Tôi thật sự rất xin lỗi.”

Gương mặt Trần Tử Huyên khẽ run lên, lúc này cô mới nhớ tới, lần trước bị thương chỉ là chuyện nhỏ thôi. Do hôm nay ở trong phòng bếp vò bánh ú chạm vào nước nên có hơi nhiễm trùng ửng đỏ.

Tuy nhiên cô còn chưa mở miệng, Giang Hoa Nhân đã bất mãn hừ lạnh một tiếng trước: “Mang thai còn chạy lung tung, thật không biết có phải là cố ý muốn nịnh hót không, tâm cơ...” Giọng điệu đặc biệt khinh thường.

“Loại trình độ này mới là tâm cơ của cô ấy.”

Lê Hướng Bắc chỉ vào một mâm bánh ú xấu xí trên mặt bàn, cười không rõ ý với Giang Hoa Nhân, nói: “Trần Tử Huyên tạm thời không có trình độ tâm cơ đó đâu, cho nên lời của bác gái nói trình độ cao quá, sợ người con dâu này của bác không theo kịp đâu...”1

Sắc mặt Giang Hoa Nhân vô cùng khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.