Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 147: Chương 147: Vợ à, em mang thai rất khó chịu sao?




“Anh là ai?” Giọng nói bên trong phòng làm việc trắng sáng của trưởng khoa phụ sản vang lên.

Bà ấy mang mắt kính, mặc một chiếc áo blouse trắng. Người phụ nữ trung niên này đang xem một phần kiểm tra báo cáo đang cầm trên tay, sau đó lại quay đầu nhìn một nam một nữ ở phía đối diện bàn.

Nói đúng hơn là, bác sĩ trưởng khoa này đang hung dữ trợn mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ, giọng nói tương đối không khách khí: “Trước đây sao chưa từng thấy anh cùng cô Trần đến đây, anh cùng cô ấy rốt cuộc là có quan hệ gì!”

Vẻ mặt Trần Tử Huyên hơi ngẩn ra, bình thường đều là người làm nhà họ Nguyễn đi cùng cô tới thăm khám. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Chi Vũ tới đây, thế mà sao bác sĩ trưởng khoa này lại giống như gặp hung thần dữ tợn vậy nhỉ.1

Cô có hơi lo lắng, len lén liếc người đàn ông bên cạnh. Thật may là anh không tức giận.

“Quan hệ vợ chồng, tôi là chồng cô ấy.” Nguyễn Chi Vũ mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng trong trẻo.

“Chồng? Anh là chồng cô ấy, vậy tại sao hôm nay mới xuất hiện, trước đây anh chết ở đâu vậy hả!”

Bác sĩ trưởng khoa sản đập mạnh bản báo cáo kiểm tra xuống bàn, vô cùng bất mãn nói với Nguyễn Chi Vũ: “Những người ngoài như chúng tôi không biết còn tưởng cô Trần đây là mẹ đơn thân ấy chứ. Đàn ông đều là thứ không thể dựa dẫm vào mà...”

Những lời cuối cùng kia, bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói, trông như hôm nay bà ấy bị ai chọc giận vậy, vô cùng khó chịu.

“Báo cáo kiểm tra của cô ấy thế nào?” Nguyễn Chi Vũ vẫn mang gương mặt lạnh lùng ấy, hỏi một câu.

Bác sĩ trưởng khoa sản ở phía đối diện cực kỳ khinh thường liếc nhìn anh, mặc kệ câu hỏi của anh. Sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Tử Huyên, nói: “Cô Trần, gần đây nửa đêm chân cô còn bị chuột rút không?” Giọng điệu khi hỏi câu này của bà ấy lại hết sức nhẹ nhàng.

Trần Tử Huyên có hơi không kịp phản ứng, rất nhanh gương mặt đã biến sắc, cô không dám nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ...

Mà người đàn ông bên cạnh sắc mặt lại hơi trầm xuống, ngược lại cũng không so đo với bà bác sĩ này, chỉ thấp giọng hỏi ngược lại một câu: “Buổi tối em bị chuột rút sao?”

“Uống canxi vào nên bây giờ đỡ hơn nhiều rồi...” Trần Tử Huyên bị anh nhìn có hơi không tự nhiên đáp.

“Anh có nhầm không vậy, hai người các anh buổi tối không ngủ chung sao. Tháng trước cô ấy vẫn liên tục bị chuột rút đau đến tỉnh lại vào nửa đêm, anh lại không biết gì à!”

Bác sĩ trưởng khoa sản ở phía đối diện mặt đầy nổi giận, đột nhiên quát một tiếng, nói: “Anh làm chồng kiểu gì vậy hả, anh có biết phụ nữ mang thai rất cực khổ không. Những tên đàn ông thối chỉ biết sung sướng cho bản thân, sau đó chuyện gì cũng không muốn phụ trách phải không!”

“Đừng tưởng rằng dáng dấp anh đẹp trai, có chút tiền thì giỏi lắm. Phụ nữ bây giờ cũng không vô dụng như trước đây đâu. Chúng tôi có thể độc lập về kinh thể, cũng có thể tự nuôi bản thân mình, không cần bị ủy khuất nữa. Hơn nữa vợ anh còn xinh đẹp thế này, tùy tiện ra ngoài cũng tìm được một người khá hơn anh...”

Trần Tử Huyên trợn to mắt, lập tức kéo Nguyễn Chi Vũ ra khỏi văn phòng làm việc của trưởng khoa sản, kéo mạnh cửa rời đi.

Trong lòng cô vô cùng kinh hãi, may mà đi nhanh...

Cô rất lo lắng Nguyễn Chi Vũ sẽ nổi đóa tại chỗ đó.

“Nghe nói bà ấy gần đây đang cùng chồng ầm ĩ muốn ly dị. Bình thường bà ấy rất thân thiện, không phải có ý gì khác đâu...” Cô có hơi khẩn trương quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhanh chóng giải thích.

Không ngờ, Nguyễn Chi Vũ sau khi bị người ta mắng một trận, lại hoàn toàn không tức giận.

Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của cô đang kéo tay mình, nghĩ ngợi chốc lát.

“Về nhà.” Anh chỉ nói hai chữ đơn giản.

Trần Tử Huyên cũng không cự tuyệt. Sự thật là cô cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào, cứ như vậy đi theo bước chân anh, cùng đi ra khỏi bệnh viện.

Tựa như bọn họ chưa từng ầm ĩ với nhau vậy, cũng không ai nhắc tới.

“Mang thai rất khó chịu sao?”

Hôm nay Nguyễn Chi Vũ tự mình lái xe tới, lúc cô ngồi bên ghế lái phụ, anh rất tự nhiên nghiêng người sang, ngón tay thon dài nhanh chóng cài dây an toàn cho cô, nhàn nhạt hỏi một câu.

Cô có hơi lo lắng một cách khó hiểu, cũng không trả lời ngay.

Nhìn gò má lạnh lẽo ở gần ngay trước mắt, anh chỉ đang cài dây an toàn cho cô thôi, nhưng ánh mắt lại rất chuyên chú. Đúng vậy, người đàn này cho dù làm bất kỳ chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc.

Anh đối với tình cảm cũng nghiêm túc như vậy sao? Có lẽ vậy.

“Không thoải mái à?”

Nguyễn Chi Vũ ngồi thẳng người lại, thấy cô không nói lời nào, bèn hỏi ngược lại một câu.

“Không, không có.”

Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa kính xe bên kia, vẻ mặt có hơi lúng túng, nói: “Thật ra không nghiêm trọng giống như bác sĩ đã nói đâu, mang thai thì đôi lúc sẽ buồn nôn, chuột rút, vóc dáng béo phệ không được tự nhiên nữa thôi...”

Anh đưa mắt nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu, cũng không nói thêm gì khác. Cuối cùng cho xe chạy về hướng nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Chi Vũ nhìn thẳng về phía trước, xe chạy rất vững vàng, tuy nhiên Trần Tử Huyên luôn có cảm giác hơi cẩn trọng. Hoặc có thể do lúc trước cô vừa mới chiến tranh lạnh với anh nên có hơi không thích ứng lắm. Dọc đường đi hai người cũng không nói gì thêm. Cô nhìn đường xá đông đúc cùng những tòa kiến trúc ngoài cửa xe.

Đốt nhiên, một tòa cao ốc xuất hiện trước mắt, Trần Tử Huyên lập tức quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói: “Anh cứ để em ở phía trước rồi đi làm đi, em sẽ nói tài xế...”

“Hôm nay là Đoan Ngọ.” Giọng nói của anh rất bình thản.

Nguyễn Chi Vũ vẫn duy trì tốc độ xe, hoàn toàn không định dừng lại, xe phóng vùn vụt qua tòa cao ốc IP&G trước mắt.

“Tết Đoan Ngọ công ty được nghỉ sao?”

Đúng lúc dừng đèn đỏ, anh quay đầu lại quan sát cô, sau đó tùy ý mở miệng nói: “Muốn cho chồng em làm thêm giờ à, cũng không ai trả thêm tiền cho tôi đâu.”

Gò má Trần Tử Huyên có hơi ửng đỏ, cô thiếu chút nữa đã quên mất Tết Đoan Ngọ hình như được phép nghỉ thì phải. “Bộ phận nghiệp vụ bên kia của Chu Tiểu Duy phải làm thêm giờ để gặp khách hàng... Cũng vì cả ngày anh bận rộn như vậy, nên em sợ làm phiền anh.” Những lời phía sau đó, cô dùng âm lượng cực thấp lẩm bẩm.

Đèn đỏ trước mặt rất nhanh đã chuyển sang xanh, ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ thu hồi lại, biểu cảm trên mặt không thay đổi tiếp tục lái xe.

Bỗng nhiên, anh lại nói một câu không rõ ràng lắm: “Công ty là do tôi mở, tôi muốn nghỉ thì nghỉ thôi.”

Trần Tử Huyên không biết lời này của anh là có ý gì, tuy nhiên khóe môi cô lại khẽ nhếch lên, tâm trạng vui vẻ một cách khó hiểu.

Lúc nào cũng có thể làm phiền anh cả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.