Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 257: Chương 257: Trần Tử Huyên không thích anh




Chu Tiểu Duy gọi điện thoại cho nhà họ Nguyễn, là vị bác Phương ở Đông Uyển của nhà họ Nguyễn nghe máy, thái độ của bà ấy cũng không tệ lắm, cảm thấy trong nhà họ Nguyễn cũng chỉ có người phụ nữ này là có tình người. “Cô nói, mợ chủ nhà chúng tôi...” Bác Phương gọi theo thói quen, sau đó xấu hổ đổi xưng hô: “Cô nói, cô Trần cô ấy mất tích rồi ư?”

Ở đầu bên kia điện thoại, Chu Tiểu Duy rầu rĩ đáp, tuy không thích người nhà họ Nguyễn, nhưng hiện tại có việc cầu người, cô ấy cũng cố gắng ôn tồn nói.

“Phải, là như vầy, sức khỏe cô ấy còn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn còn cực kỳ suy yếu, tôi sợ cô ấy chạy loạn gặp phải chuyện gì. Lần trước cô ấy rời đi cũng là đến nhà họ Nguyễn đầu tiên, lần này, tôi chỉ muốn gọi điện thoại hỏi thăm chút, cô ấy có đến bên đó không, quản gia Phương, bà có thể giúp tôi hỏi thăm mấy bảo vệ ở cổng lớn nhà họ Nguyễn được không, chắc là bọn họ biết...”

“Cô cúp máy trước đi, tôi kết nối nội tuyến hỏi thử.” Bác Phương đáp lại có vẻ rất nhiệt tình.

Chu Tiểu Duy nghe thấy bà ấy vui vẻ hỗ trợ, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Những người nhà họ Nguyễn này, thật sự là cao quá không thể chạm tới, mỗi lần có việc cần bọn họ đều khiến mình trở nên cực kỳ thấp hèn, cảm giác như vậy rất tệ, cô ấy thà sống cuộc sống của người bình thường như trước kia còn hơn.

“Cô ấy không đến đây.” Rất nhanh bác Phương đã có kết quả.

Trần Tử Huyên không đến nhà họ Nguyễn, chắc cô sẽ không đi tìm Nguyễn Chi Vũ chứ?

Chính Chu Tiểu Duy cũng không dám chắc chắn, cô ấy chần chờ một lát mới hỏi: “Chuyện đó, bà có thể hỏi Nguyễn Chi Vũ giúp tôi được không...”

Còn chưa nói được một nửa, bác Phương ở đầu bên kia điện thoại đã đoán ra được, dẫn đầu mở miệng từ chối luôn: “Cô Chu, có thể giúp được gì tôi sẽ cố gắng hết mình giúp cô, nhưng chuyện của cậu chủ nhà chúng tôi, những kẻ làm người hầu như chúng tôi không có quyền can thiệp.”

Chu Tiểu Duy nghe thế, im lặng rất lâu.

Cô ấy không muốn làm khó người khác, chỉ là, những lời này khiến người ta thật sự rất thất vọng.

Giọng cô ấy có hơi trầm, mang theo chút châm biếm: “Tôi nhớ rõ Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ còn chưa chính thức ký tên ly hôn đâu.” Mới được bao lâu mà bọn họ đã vứt bỏ sạch mối quan hệ này không còn một mảnh, là sợ bọn cô trèo cao lên nhà họ Nguyễn sao.

Bác Phương nghe đến đó, cũng ngạc nhiên im lặng hồi lâu.

Quả thật là còn chưa chính thức tiến hành thủ tục ly hôn, nhưng theo thông tin mà bà nghe được trong mấy ngày qua, Trần Tử Huyên gần như không thể ở lại nhà họ Nguyễn, cậu chủ Chi Vũ cực kỳ bài xích một 'người phụ nữ xa lạ'.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Của lớn Đông Uyển của nhà họ Nguyễn bị mở ra, một bóng hình xinh đẹp đi đến, có thể là do thấy bác Phương đứng trong phòng khách cầm điện thoại bàn có vẻ mặt rất kỳ lạ nên cô ta đi về phía bà ấy gọi một tiếng.

Bác Phương ngẩng đầu nhìn lại, chợt ngẩn ngơ, gọi: “Cô Hạ.”

Chu Tiểu Duy rõ ràng nghe được một câu 'cô Hạ', bàn tay nắm chặt di động nhất thời trong lòng bừng bừng lửa giận, lại là Hạ Vân Lệ này, cô ta cứ như oan hồn không tan, vừa nghe thấy tên đã thấy phiền.

“Không sao, cám ơn, tôi cúp máy đây.” Chu Tiểu Duy không khống chế nổi cảm xúc, giọng điệu có chút lạnh lùng, không đợi đáp lời đã cắt đứt cuộc trò chuyện.

Bác Phương nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, vẻ mặt cũng hơi chán nản, sa sút.

“Vừa rồi là ai gọi điện thoại đến vậy?”

Hạ Vân Lệ đi thẳng tới, cô ta đi lại tự nhiên bình thản, hiện tại cô ta ở lại phòng cho khách tại nhà chính của nhà họ Nguyễn, thường xuyên qua lại khiến người ta có cảm giác cứ như cô ta là nữ chủ nhân của nơi này.

Bác Phương tường tận đáp lại: “Là một người bạn của Cô Trần...”

“Chu Tiểu Duy?” Hạ Vân Lệ dễ dàng đoán được, Trần Tử Huyên vốn chẳng có mấy bạn bè.

“Vâng ạ.”

Bác Phương nhìn cô ta, bỗng như nghĩ đến cái gì, giọng nói chậm lại như đang thỉnh cầu cô ta: “Cô Hạ, ngươi này là muốn tìm cậu chủ Chi Vũ nhà chúng ta, cô có thể giúp cô ấy chuyển lời không?”

“Chuyện gì?”

Xưa nay Hạ Vân Lệ đối nhân xử thế khéo đưa đẩy, thấy đối phương có việc muốn nhờ, cô ta cũng bày ra nụ cười tươi đầy khoan dung đại lượng: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi biết gần đây tính tình Chi Vũ không được tốt lắm, không cần quá lo lắng, có chuyện gì tôi có thể nói cho anh ấy một tiếng, không có chuyện gì lớn thì...”

“Không thấy cô Trần đâu nữa, bạn cô Trần muốn hỏi thử xem cậu chủ Chi Vũ có biết tin tức gì không.” Bác Phương vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hạ Vân Lệ cứng lại.

Giọng điệu Hạ Vân Lệ đầy vẻ kinh ngạc: “Không thấy Trần Tử Huyên đâu sao?”

“Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, là cô Chu vừa rồi gọi điện thoại đến nói, hình như sức khỏe của cô Trần không tốt lắm, lo cô ấy ra ngoài sẽ gặp chuyện không may...”

Trần Tử Huyên sống ở nhà họ Nguyễn gần một năm, nhất là thời gian sinh hoạt tại Đông Uyển khá dài, trong lòng bác Phương vẫn động lòng trắc ẩn với cô.

Hạ Vân Lệ nhếch khóe môi, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Vậy tôi đi tìm Chi Vũ, lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy.” Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Bác Phương nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hạ Vân Lệ bước từng bước lên lầu, không biết vì sao trong lòng bà cứ có chút không thoải mái, chắc là vì lúc trước người ở trong căn nhà này là Trần Tử Huyên, dù sao bọn họ cũng khác nhau.

“Cô Hạ, cậu chủ Chi Vũ nhà chúng tôi không ở phòng làm việc, cậu ấy đang ở trong phòng cho trẻ sơ sinh ở tầng ba.” Bác Phương nghĩ đến một việc, nhắc nhở một tiếng với người đang bước trên cầu thang.

Nguyễn Chi Vũ đang ở phòng cho trẻ sơ sinh ở tầng ba.

Hạ Vân Lệ vẫn ung dung đạp cầu thang bước về phía trước, chỉ là bước chân có hơi nặng nề.

Tầng ba tại Đông Uyển có phòng cho trẻ sơ sinh rộng hơn 200 mét vuông, nơi này được sơn màu hồng, trang hoàng với đủ loại màu sắc rực rỡ rất đáng yêu, những món đồ chơi in hình hoạt hình, còn có từng hàng chuông gió bằng thủy tinh phát ra những tiếng leng keng vui tai, nơi này là phòng sơ sinh mà bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ, hiện giờ lại có vẻ lạnh lẽo, u ám.

Cửa sổ bị mở ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào.

Trong phòng ấm áp hơn, ánh sáng chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông, anh đang đứng trước một tủ quần áo lớn màu xanh lam, bàn tay to cầm hai bộ quần áo trẻ sơ sinh giống nhau như đúc, là đồ của cặp sinh đôi.

“Có chuyện gì?”

Anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nhưng không quay đầu, giọng nói trầm thấp vang lên, giọng điệu ôn hoà, bình đạm lạnh nhạt.

Hạ Vân Lệ thấy anh chăm chú nhìn hai bộ đồ sơ sinh trên tay với cảm xúc phức tạp, lúc nghe thấy giọng của anh, đầu óc cô ta trì trệ trong thoáng chốc, thỉnh cầu bác Phương vừa nói với cô ta đến bên môi, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không thốt ra.

Cô ta mở giọng trêu đùa: “Không có việc gì thì không thể đến tìm anh sao?”

Nguyễn Chi Vũ không nói chuyện, anh đặt hai bộ đồ sơ sinh vào tủ quần áo, thuận tay đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó anh tựa như có thêm hứng thú đi dạo trong căn phòng rộng hơn 200 mét vuông dành cho trẻ sơ sinh này.

Hạ Vân Lệ đi theo bên cạnh anh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhất quán, lúc bọn họ nhìn đến thế giới đại dương với mỗi động vật nhỏ được vẽ trên mặt tường, còn có cả tòa thành kỵ sĩ, cô ta có chú ý đến trong đôi mắt của người đàn ông bên cạnh mang theo vẻ trầm tư.

Những hình vẽ tươi sáng đáng yêu này, khiến cho cả không gian tràn ngập sức sống, tràn ngập thú vị.

Sau cùng anh đứng ở trước hai chiếc giường cho trẻ sơ sinh, là hai chiếc giường gỗ được đặt làm thủ công, tay nghề thợ mộc vô cùng khéo léo tinh tế, ngay cả nước sơn cũng vô cùng nghiêm chỉnh đúng mực, đầu mỗi giường trẻ sơ sinh có một vật trang sức tròn nhỏ có thể xoay tròn, treo lơ lửng mấy con hươu cao cổ bằng bông.

Ngón tay thon dài của Nguyễn Chi Vũ giống như nhàm chán mà đẩy nó, mấy con hươu cao cổ bằng bông lắc lư đung đưa theo, kèm với đó là tiếng đàn piano nhẹ nhàng truyền đến, là khúc Mozart Menuett, khiến cho cả không gian trở nên sinh động đáng yêu hơn.

“Cặp song sinh.” Anh bỗng nhiên thì thào mấy chữ.

Hạ Vân Lệ nghe thấy lời anh nói, sắc mặt thoáng qua chút khẩn trương: “Anh nhớ được gì rồi?”

Nguyễn Chi Vũ quay đầu nhìn về phía cô ta, nhưng không đáp.

Sau đó anh như không còn hứng thú với căn phòng dành cho trẻ sơ sinh này nữa, xoay người trực tiếp đi xuống lầu, Hạ Vân Lệ vẫn theo sát bên cạnh anh, cô ta cẩn thận chú ý đến nét mặt anh.

“Cô ấy là một cô gái thế nào?”

Đại khái là vì ánh mắt của Hạ Vân Lệ cứ nhìn anh mãi, cho nên anh rất tò mò, tạm dừng bước: “Cô ấy cũng thích tôi giống như cô sao?”

Hạ Vân Lệ không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, trong lúc bất chợt lại không biết phải đáp thế nào.

“Trần Tử Huyên, cô ấy... ngay từ đầu cô ấy không hề thích anh.” Đây coi như là lời nói thật.

“Không thích tôi?”

Hai đầu lông mày của Nguyễn Chi Vũ nhướng cao, tựa như có hơi giật mình, nhưng cũng không truy hỏi mãi, khuôn mặt anh lạnh lùng, môi mỏng nhếch lên cười như không cười, rõ ràng là có cười, nhưng ánh mắt lại xa cách lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.