Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 258: Chương 258: Đều có tâm tư riêng, không thấy cô ấy đâu




“Chị dâu đâu?” Chạng vạng bảy giờ, mọi người ngồi chờ dùng cơm trước bàn ăn dài tại nhà chính nhà họ Nguyễn, không khí thoải mái, tiếng nói tiếng cười không ngớt.

Bác Phương nhận đĩa đồ ăn trong tay nữ giúp đặt ngay ngắn trật tự trên bàn, đồ ăn tính ra ngày thường cũng đã rất phong phú, sau cùng là một chiếc bánh sinh nhật ba tầng đặt trên bàn, nhưng lại bị một câu ‘chị dâu đâu?’ của Nguyễn Chi Nghiên khiến cho sắc mặt mọi người đều phải thay đổi.

Hôm nay là sinh nhật Nguyễn Chi Nghiên, Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc cũng bị gọi đến tham gia náo nhiệt, thật ra ý của ông cụ Nguyễn là, bởi vì lúc trước nhà họ Nguyễn xảy ra quá nhiều chuyện không như ý, lại thêm bỏ lỡ tiệc mừng thọ tám mươi tuổi năm nay của ông cụ nên muốn mượn sinh nhật của Chi Nghiên để mọi người được thả lỏng tâm trạng một chút.

Nhưng Nguyễn Chi Nghiên ngồi đoan đang ở trước bàn ăn, nhìn xung quanh một hồi lâu, phát hiện trong nhà ít đi một người, cô ấy do dự rất lâu mới nhút nhát mở miệng, sao chị dâu cô ấy lại không ở đây.

Lúc này, tất cả mọi người hình như đều không biết phải trả lời cô ấy thế nào.

Nguyễn Chi Nghiên mắc chứng tự kỷ, tư tưởng cũng đặc biệt đơn thuần, hôm nay ông cụ Nguyễn cố ý mặc đường trang sáng màu vui vẻ, nghe thấy cô ấy hỏi một câu đơn thuần như vậy, gương mặt già nua cũng hơi trầm xuống.

“Trần Tử Huyên không phải chị dâu con.”

Giang Hoa Nhân hung dữ trừng mắt lườm con gái một cái, trong lời nói toát ra khí chất đoan trang cao quý, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại lạnh băng: “Sau này cũng không cho phép gọi cô ta là chị dâu, cô ta không có tư cách đó.”

Nguyễn Chi Nghiên bị mẹ mình khiển trách, dường như có hơi chấn động, đôi con ngươi khẽ co lại, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám.

Cô ấy tựa như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, có vẻ bất an câu nệ.

“Bác gái, Chi Nghiên không hiểu chuyện, lát nữa con sẽ nói cho em ấy hiểu.”

Hạ Vân Lệ cũng đang ở đây, thấy bầu không khí có chút đông cứng, cô ta lập tức mỉm cười lên tiếng hoà giải.

“Tối hôm đó Trần Tử Huyên tự mình muốn rời khỏi nhà họ Nguyễn, cô ta còn hại chết hai đứa bé nhà họ Nguyễn chúng ta, trước đó lúc cô ta mang thai chúng ta vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cô ta, nhưng cô ta đáp lại nhà họ Nguyễn chúng ta cái gì, người như cô ta nào còn tư cách ở lại.” Giang Hoa Nhân thật sự rất ghét Trần Tử Huyên, vừa nhắc tới cô thì sắc mặt bà ta đã trở nên hung ác nham hiểm.

“Không phải đâu, chị dâu chị ấy nói không đi...”

Nguyễn Chi Nghiên ngẩng đầu lên, theo bản năng mở miệng phản bác.

Ánh mắt Giang Hoa Nhân đặc biệt sắc bén dữ dằn: “Chi Nghiên, từ khi nào thì con không nghe lời vậy hả!” Lời này khiến Nguyễn Chi Nghiên sợ tới mức lập tức ngậm miệng, ngượng ngập cúi đầu.

“Được rồi, hôm nay là sinh nhật Chi Nghiên.”

Ông cụ Nguyễn khá thiên vị cháu gái, nên lườm Giang Hoa Nhân một cái, giọng nói khàn khàn già nua vang lên, vừa mang theo uy nghiêm lại vừa đè nén một phần chột dạ, chính ông ta cũng không muốn nhắc tới chuyện tối hôm đó.

Rất nhanh tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, quy củ dùng cơm.

Hạ Vân Lệ ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ, phát hiện nét mặt anh vẫn như thường, giống như không hề có hứng thú với cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, cử chỉ tao nhã cầm dao nĩa cắt thịt bò.

Đám người Bùi Hạo Nhiên thân là khách, có vài chuyện đương nhiên sẽ không tham gia vào, chờ đến lúc bữa tối gần kết thúc, anh ta mới bất ngờ thốt ra một câu: “Trưa hôm nay Trần Tử Huyên mất tích rồi.”

Một câu khiến cho bầu không khí khó lắm mới hòa hoãn lại trở nên cứng ngắc.

“Cô ấy lại làm sao?” Lê Hướng Bắc vội vã truy hỏi.

“Trong khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn sống nhờ tại nhà bạn cô ấy là Chu Tiểu Duy, nghe nói giữa trưa, mẹ Chu Tiểu Duy đuổi cô ấy ra ngoài.” Bùi Hạo Nhiên thong thả nói hết.

“Chi Vũ, bên cậu có tin tức của cô ấy không?”

Nguyễn Chi Vũ đã ăn xong miếng bò hầm trên đĩa của mình, anh buông dao nĩa xuống, đang cầm một ly nước uống, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Hạo Nhiên, mà sắc mặt Hạ Vân Lệ ngồi cùng bàn lại có chút khó coi, cô ta mấp máy môi, muốn mở miệng nói gì đó.

Bác Phương vẫn một mực đứng ở phía sau nhà ăn hầu hạ, cũng có thể nghe thấy được cuộc nói chuyện bên kia, bỗng chốc ánh phức tạp nhìn thoáng qua Hạ Vân Lệ, bà hơi cúi đầu, Hạ Vân Lệ không hề muốn giúp Trần Tử Huyên, lần này coi như trong lòng bà đã sáng tỏ.

“Ngu ngốc!”

Vẻ mặt Lê Hướng Bắc đầy giận dữ, không còn hứng thú gì với một bàn đầy món ngon, anh ta đẩy bát đĩa sang bên cạnh, buồn bực mắng: “Trần Tử Huyên đáng chết này thật sự ngu ngốc, bị người ta đuổi, chẳng lẽ không biết liều chết không đi sao.”

Anh ta cũng chẳng quan tâm gì đến lễ phép, đứng dậy khỏi bàn ăn, nói một tiếng với ông cụ Nguyễn ở bên kia bàn ăn: “Ông nội, cháu có việc đi trước, mọi người cứ từ từ dùng bữa.”

Nữ giúp việc đứng sau lập tức tiến lên kéo ghế dựa cho anh ta, Lê Hướng Bắc quay đầu nói nhanh một câu với Nguyễn Chi Nghiên: “Sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó anh ta bước nhanh ra ngoài, nổi giận đùng đùng rời đi, chỉ một chốc đã không thấy bóng dáng đâu.

Sau đó người trên bàn ăn đều yên tĩnh lại, không ai nói gì, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Lê Hướng Bắc vội vàng rời đi, anh ta đi đâu, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Bọn họ đều ăn ý, không nhắc lại cái tên 'Trần Tử Huyên' này, ngoài ánh mắt Hạ Vân Lệ thỉnh thoảng lại quan sát Nguyễn Chi Vũ thì những người khác hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này.

Bác Phương cắt bánh sinh nhật cho bọn họ, tất cả mọi người yên tĩnh ăn bánh của mình, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.