- Cô mang cho tôi toàn bộ văn kiện tháng tới đến đây.
Tôi ngỡ ngàng, nhìn đống văn kiện như núi tháng này đã được anh xem qua tất cả. Tôi lẩm nhẩm anh là một con robot hay sao? Nhưng nghĩ đến sức khoẻ của anh vẫn chưa hồi phục mà lại làm việc cật lực thế này làm tôi xót không thôi.
- Còn ngơ ngẩn?
Hắn ánh mắt lãnh, tôi đã nhìn qua nhiều lần nên thành quen mà chạy đi nhanh không dám do dự nhiều.
____________________________
Khách sạn Hoàng Gia.
Lễ tổ chức kỷ niệm cho Bạch thị được tổ chức hàng năm đều đặn, long trọng khiến ai cũng mong muốn được nhận thiệp mời. Vì khi đó họ mới cảm giác được, công việc bản thân có ý nghĩa được Bạch thị để mắt đến. Đó chẳng phải là kết thân với rồng được lợi sao?
Tôi cũng chẳng muốn ăn diện loè loẹt vì vốn dĩ tôi không thích những buổi tiệc thế này. Tôi chỉ mặc đơn giản chiếc váy voan trắng xuyến hoa dài che khuất xuống hết chân, nhìn qua lả lướt cùng tinh tế. Hai dây áo dầy, phẩn cổ trắng tuyết được phơi bày ra cùng xương quai xanh tinh tế nổi lên rõ rệt. Nhìn tôi vừa xinh đẹp vừa ốm yếu khiến cái nhìn của người khác là cảm mến cùng thương cảm. Tóc buộc thấp đuôi ngựa. Trang điểm chỉ có loè loẹt hơn vì để che đi những chi tiết gương mặt hiện tại nhưng vẫn diễm lệ.
Tôi xoay người, dùng ít nước hoa rồi mới đạp gót quay đi. Trước đó tôi đã có xin phép qua Ngưng Phị là tôi có thể không đến hay không? Cô ta liền phán một câu tôi liền không dám đi “Báo cáo tháng sau cô tự lo cùng với lời mắng mỏ của Bạch tổng“. Tôi dại gì mà không đi cơ chứ, nói ra thì thiệt nhiều hơn lợi.
- Thẩm Thẩm, con đi dự tiệc sao? Chúng ta cũng là đang định đi đến buổi lễ kỷ niệm của Bạch thị. Con có nên nghĩ cho Dạ Đằng đến...
- Không mẹ. Con sẽ không để Dạ Đằng đến đấy.
Bà gật đầu, nói đoạn tôi quay đi. Tự cười chính bản thân mình. Tên tôi lâu ngày nghe lại nên cũng không quen, từ lâu đã quen với “Mộ Thi Hàm“. Trớ trêu nhỉ?
Đến nơi.
Tôi nhìn vào bên trong, thở dài một cái nhưng vẫn phải đạp gót đi vào.
- Chú Quách, chú cứ về trước, lúc tàn tiệc, không cần lo đón cháu.
- Vâng tiểu thư.
Nói đoạn, ông đạp ga đi.
Bên trong.
May là buổi lễ sắp bắt đầu thì tôi lại kịp đến.
Mở đầu là khiêu vũ mở màn.
Tôi nhanh chóng đi lên trên đập vai với Ngưng Phị. Nhìn cô ta khác thường ngày, ăn mặc diện lên cũng cảm thấy nữ tính hẳn thường ngày. Nhưng lại nhìn đến tính tình cô ta cộc cằn cùng nam tính thì tôi lại cảm thấy hình ảnh hiện tại là không phù hợp mấy.
- Hàm Hàm, sắp mở màn khiêu vũ, cô có cặp rồi chứ?
- Đâu nhất thiết phải khiêu vũ chứ, tôi đây không thèm.
Tôi liền ngoắc phục vụ cầm ly nước trên tay uống cạn, tôi cũng đang thắc mắc anh là khiêu vũ cùng với ai?
Bỗng ánh đèn xung quanh dần yếu lại. Ánh vàng mờ nhạt làm lòng người ta ấm hơn bình thường.
- Mở đầu buổi lễ, mời Bạch tổng chủ trì.
Anh đứng ở kia, cả thân tây trang cắt may vừa vặn đen tuyền lịch lãm, khí phách thoát ra từ trên người hoàn toàn quyền quý cùng quyền lực. Người đàn ông vàng này quả thực sẽ hạnh phúc nếu nữ nhân nào chiếm lấy được trái tim của anh ta. Gương mặt tuấn tú kia làm say điên đảo nữ nhân khác. Trong thương trường lại càng thu hút người.
- Tôi và Lý Khuynh Tư sẽ khiêu vũ một điệu.
Lý Khuynh Tư? À, tôi đã nghe qua, đấy là người mẫu đại diện cho Bạch thị. Là ảnh hậu nổi tiếng nhất hiện nay, theo như tôi biết thì hàng năm, ai nổi lên đều được Bạch thị thu gom lại mà quảng bá.
Tôi nhìn nữ nhân kia, gương mặt khuynh thành, điệu dáng nền nã càng làm nam nhân yêu thích.
Hắn và cô ta, người ôm hông, người đặt tay lên vai. Cả không khí xung quanh cũng im lặng đi, nhạc vang lên, cả hai nhịp nhàng uyển chuyển. Quả thực, là như bước ra từ trong tranh cảnh hoạ. Cả thân thể tôi lạnh đi, khó chịu chết đi được. Tôi muốn tránh đi, để tàn tiệc thì bước ra. Vốn dĩ, tôi cũng không muốn đi.
Khoảng sân phía sau buổi tiệc quả là tiên cảnh, núi non nhân tạo sống động, gió hiu hiu thổi làm tôi thích thú mà ngồi xuống ghế lớn đặt trên cỏ lát hoa xuyến trắng, như thảm hoa trải dài. Mang giày cũng khiến tôi khó chịu, tôi gở luôn đôi giày bóng hới khỏi chân, cảm giác thoái mái vô cùng. Hạ liễm mắt liền muốn nằm xuống thì phía sau lại xuất hiện giọng nói của nam nhân bất ngờ làm tôi giật mình hốt hoảng.
- Tiểu thư.
Tôi rơi khỏi bệ đá, chân cũng trầy đi ít nhiều nhưng đỡ được là người đó kịp đỡ tôi, nắm chặt người tôi. Tôi ngước mặt lên thì thực là mỹ mạo. Hắn con ngươi đào hoa nhìn tôi chằm chằm.
Quả thực, hắn thừa nhận là tình sử hắn không ngắn, nữ nhân loại nào cũng đều trải qua tất nhưng loại mỹ mạo như tôi trước mặt, diễm lệ đến hơi thở thì hắn chưa nhìn qua.
Tôi có chút cứng đờ người. Liền tránh xa hắn một bước, nhìn với ánh mắt đề phòng cũng không hảo cảm.
- Tôi chỉ là thấy cô ngồi ở đây một mình liền muốn...bắt chuyện. Đừng cho là tôi có ý nghĩ không đúng đắn.
Hắn thực sự từ trước đến nay ở trước mặt nữ nhân đều không có lúng túng.
- Tôi là Mạch Thiếu Ngân.
Tôi lẩm nhẩm, Mạch thị....? Cũng có tầm cỡ đấy, quả thực là buổi tiệc này là những nhân vật không đơn giản. Hắn là tam thiếu gia Mạch thị - tập đoàn vĩ mô chiếm toàn bộ Thượng Hải thương giới, khiến ai cũng nể mặt. Hắn là một tay chơi trác táng khét tiếng, ai cũng là rõ. Nhắc đến đào hoa thì không ai qua Mạch Thiếu Ngân hắn. Đứng gần hắn, cũng cảm nhận rõ khí phách quý nhân lộ rõ. Từ đầu đến chân hàng hiệu không thiếu, chỉ là theo tôi nghĩ không cần hàng hiệu thì vẫn thấy vừa mắt.
- Còn tiểu thư đây?
Nhìn hắn nhuếch mép cười tươi rói, càng thêm tuấn dật quyến rũ người. Ánh mắt thể hiện rõ chinh phục càng khiến tôi thấy ghét hắn. Tiêu sái đút tay vào túi quần, tôi cắn môi thấy hắn tiến gần tôi lại lùi xuống hai bước, duy trì một khoảnh cách.
- Tôi vẫn là thấy không quan trọng để biết.