Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 119: Chương 119: Tôi sợ




Bụng tôi ùng ục lên, lại tái phát nữa rồi ư? Tôi cắn môi, lực cầm tay anh có chút gia tăng nhưng tôi nghĩ anh sẽ không mảy may phát hiện đâu.

Đây chính là do cả buổi trời không có gì trong bụng. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm rồi đau âm ỉ. Mày đẹp có chút rung rẩy, tay chân rụng rời nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười mà dựa vào lòng anh.

- Thần, cũng đã...trễ rồi. Hay anh trở về đi!

Anh không nói gì, gật đầu, hôn lên trán tôi khiến tôi ửng đỏ mặt nhưng cơn đau lại khống chế khiến tôi chẳng thể nào làm gì nổi nữa mà trực tiếp xoay người, cố bước đi vào trong dinh thự. Nhưng sao càng đi càng loạn choạn thế này, đầu tôi ong ong, cộng dồn với cơn đau thì càng kinh khủng hơn tôi nghĩ, dần dần trước mắt tối sầm đi...

Đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi sáng sớm, tôi vừa nhúc nhích người thì liền mở mắt, đánh vào mắt là anh đang hút thuốc ngoài ban công lộng gió. Tôi hít thở sâu, muốn ngồi dậy nhưng không thể vì cảm giác không còn sức lực nào nữa.

Nhìn bóng lưng đó, trong lòng tôi xuất hiện nhiều tư vị phức tạp.

Có phải anh đang bận tâm chuyện gì?

Tôi cố gắng ngồi dậy mấy lần nhưng vẫn là không thể, tôi đôi môi khô khốc mím chặt, tự trách bản thân, đây là sự mạnh mẽ từ trước đến giờ sao? Không có khí phách tý nào nói ra.

Anh vì nghe thấy tiếng động cử chỉ, dập thuốc xoay người ưu nhã tiến về phía tôi.

- Em dạ dày không tốt sao lại che giấu tôi? Có biết nguy hiểm lắm không?

Anh lại nhớ cảnh tượng tôi ngồi ở ban công nhà hàng Hoàng Gia chịu đau đớn thầm lặng, lúc ấy chỉ biết ôm bụng nhíu mày thì càng bốc hoả đầy trời.

- Thần...em cứ tưởng uống thuốc vào chốc lát sẽ không đau nữa nên...

- Từ nay về sau, không được giấu tôi chuyện gì biết không? Bất kể xấu tốt bởi vì tôi...rất sợ.

Tôi liền xúc động đến độ rơi nước mắt, hơi thở càng dồn dập, liễm hạ mi mắt đẹp dài che phủ con ngươi lăn tăn sóng sánh nước. Tay lại nghịch chiếc nhẫn hãy còn ấm.

Là cỗ ấm áp quá mức trôi chảy trong lòng, toả ấm ra đến hết cơ thể, mang theo sự cháy bổng tâm tư.

- Thẩm Thẩm, Bạch gia ngày mai sẽ đến hỏi cưới em về với tôi.

Tôi ùng ùng đầu óc, anh hỏi cưới? Là thật sao?

Tôi ngóc đầu khỏi lòng anh, ngước mặt mỹ mạo nhìn gương mặt đẹp đẽ đối diện, không che giấu nổi sự vui vẻ lan tràn trong con ngươi. Khuôn miệng nhỏ nhắn của tôi lúc này nở rộ thật tươi tắn, cười đến mỏi hết cả hàm, tôi thực sự có thể chờ đến lúc này thật rồi, không còn mơ mộng hay hy vọng như lúc trước rồi tự đa tình buồn bã nữa đâu.

- Trừ khi em ngoan ngoãn uống hết ly nước này đi.

Ly nước ấm dâng đầy liền được đưa đến trước mặt, tôi nhíu mày, nhưng vẫn cầm uống cạn mặc dù hơi đầy bụng cũng có chút khó chịu. Chỉ có chuyện này thì nhằm nhò gì cơ chứ? Bảo tôi lên rừng xuống biển tôi cũng làm, nhưng những gì đã trải qua - chưa đủ để bảo rằng tôi đã vượt qua đao mác vận mệnh, lên rừng xuống biển sao?

- Thần, em đã có nhớ anh bảo rằng cho dù em là ai, cũng đều có thể bước vào lòng anh đúng không? Cho dù em có là Mộ Thi Hàm thì anh cũng sẽ không mảy may gì mà yêu thích em đúng không?

Tôi đưa tay lên xoa bụng cứng của bản thân, gương mặt không chút biểu cảm mà đối anh.

- Nói rốt cuộc, người đi vào lòng tôi căn bản đều là Ti Tuệ Thẩm, cho dù em có là ai thì cũng là Ti Tuệ Thẩm quang quang chính chính bước vào lòng tôi.

Anh có biết là lời anh vừa nói, tôi có bao nhiêu xúc động không? Nụ cười trên môi sớm đông cứng.

Anh tuỳ thế mà cho đầu tôi dựa vào anh, tôi thực sự rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, mí mắt nặng trịch nhưng vẫn không đành lòng khép lại mà mơ màng mở rồi lại đóng thực khó chịu.

- Em còn nhớ, lúc gặp lại anh ở buổi tiệc Dận gia năm đó, em thực sự không nhớ ra anh đâu! Còn phép tắc lịch sự bảo một tiếng Bạch tiên sinh. Còn nhớ anh cũng mang cho em một ly nước ấm như hiện tại và cái đêm đầu tiên đó,em...không...có trách hay hờn ghét...anhhh...

Tôi ngủ mất tiêu rồi, tôi không thể khống chế cơn buồn ngủ ập tới nổi, thuỷ triều ập xuống quá mạnh mẽ, tôi chỉ còn cách thả người thuận theo, anh nghe qua cũng có chút xúc động nhưng nhanh chóng lãnh băng như cũ chỉ là ánh mắt thâm tình không ngại che dấu đi.

- Tôi chỉ biết lúc ấy tôi hoảng sợ cùng tuyệt...vọng.

Anh lẩm bẩm thực nhỏ, như thể đang lẩm bẩm chi bản thân nghe, nhưng khuôn mặt anh tuấn đó đã thể hiện nhuốm một màu buồn bã và hoảng hốt trong con ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.