Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 120: Chương 120: Hỏi cưới




Từ sớm đã không còn nhìn thấy Bạch Kình Thần đâu, tôi vuốt ve một bên giường còn vết ấm.

Tiểu San đã hớt hải gõ cửa, tôi cũng nôn nóng mà chạy ra mở cửa.

- Tiểu thư, Bạch thiếu gia đang ở dưới cùng Bạch lão gia hỏi cưới cô.

Tôi ngạc nhiên cùng vui mừng, cứ tưởng anh gạt người, nói như vậy để tôi vui nhưng thực ra lại làm thật.

Tôi mau chóng thay đồ thực cẩn thận, nhìn trong gương mãi, ướm đi ướm lại nhiều bộ không thể tả.

Thực sự không có bộ nào vừa mắt để ra mắt “bố chồng” thực xinh đẹp. Mãi mới hài lòng với váy dài xuông đến chân, nhìn vừa dịu dàng vừa đằm thắm. Đây chính là hình ảnh các cô con dâu đều cần có.

Với lại tôi đã rất lâu, chưa gặp lại ông Bạch.

Tôi từ trên lầu xuống, nhìn ngoài sân, chỉ duy nhất chiếc BMW cùng Ferrari đậu phía trước, không đình đám như các thiếu gia khác, nhưng sự uy nghiêm cùng sang trọng thì không thiếu.

Bạch Kình Thần anh, liếc mắt đã thấy tôi, khoé môi nhuếch cao vô cùng xinh đẹp làm con tim tôi đập thình thích. Đây chẳng phải là lần đầu tiên được nhìn thấy anh như vậy nhưng cũng không cấm run rẩy.

Bỗng Đằng Đằng từ đâu chạy lại, gương mặt vô cùng hớn hở.

- Mẹ, ba tới là muốn cưới mẹ về làm lão bà đấy.

Tôi đưa tay lên miệng “xuỵt...” một tiếng, nếu lỡ ông Bạch nghe thấy thì nghĩ tôi là loại người thế nào? “Ăn cơm trước kẻng” không mấy vinh quang.

Nhìn ba tôi cùng ông Bạch trò chuyện như thể cố nhân gặp lại. Hai người hết hỏi chuyện này lại hỏi nhau chuyện khác, không có hồi kết khiến mẹ tôi ngồi bên cạnh cũng cười híp mắt. Thực ra bà đã mong cảnh này xảy ra lâu rồi, sẽ mong Bạch Kình Thần đến mà hỏi cưới tôi, chỉ là bây giờ mới được nhìn thấy.

Tôi không đi xuống mà đứng yên trên cầu thang dài ngó xuống với một bên cầm chặt tay Đằng Đằng vì sợ thằng bé chạy loạn.

- Cháu nội, lại đây với ta.

Cô đang không biết làm gì thì ông Bạch đã kêu vọng lên cầu thang nơi Đằng Đằng đứng mà vẫy tay gọi thằng bé. Đằng Đằng giật tay khỏi tay tôi mà chạy lại ông Bạch, tôi ngạc nhiên vô cùng.

“Cái thằng bé này...có mới đã nới cũ.”

- Thẩm Thẩm, mau lại đây.

Mẹ tôi cũng gọi tôi lại, tôi lúc này mới đi thẳng đến sopha mà ngồi xuống. Nhìn ông Bạch trước mắt tóc hoa râm nhiều, nếp nhăn trên mặt đã sớm nhiều đi, tôi hồi hộp vô cùng, tay đan nhau rịn mồ hôi. Thì ra một Rose siêu đẳng máu lạnh như tôi mà lại cảm thấy hồi hộp căng thẳng trước bố chồng. Cảm giác này ai cũng không thoát khỏi.

- Chào bác Bạch.

- Con bé này, từ nhỏ đã khách sáo, cứ gọi ba đi cho thân mật một chút. Còn nói, hai đứa yêu nhau cũng lâu nhưng hôm nay mới dạm ngỏ hỏi cưới, có phải lãng phí thời gian lắm không, còn có cả Đằng Đằng lại không bảo ta tiếng nào.

Tôi chỉ cười trước lời nói ông, vốn thời điểm có Đằng Đằng là lúc tôi đau khổ nhất. Nhớ lại anh bỏ đi trong màn mưa như muốn xé trời hôm đó khiến nụ cười tôi dần chua chát đi.

Thời gian sau vốn tưởng anh sẽ yên vui bên Tiễn Yên nhưng anh lại không có, lại một lần nữa quay đầu trở về phía tôi, đây có phải là định mệnh. Nếu là định mệnh thì có bằng chết tôi cũng đuổi theo mà nắm chặt định mệnh giữa tôi và anh không buông.

- Định ngày lành, hai bên gia đình tổ chức đám cưới. Tháng sau tôi thấy có hai ngày nối liền nhau rất hợp khí, có lẽ nên tổ chức ngày đó, thông gia thấy thế nào?

- Còn thấy thế nào, tất nhiên là đồng ý.

Ba tôi được làm thông gia với Bạch gia thì còn gì bằng.

- Vậy hai đứa tự cùng nhau đi thử lễ phục hay đặt thiết kế đi, kẻo không kịp. Tháng sau sẽ đến mau lắm.

Tôi đỏ mặt ngồi nép một chỗ, đến mắt cũng không dám nhìn Bạch Kình Thần. Tôi biết rõ anh đang nhìn tôi. Anh dám chọc ghẹo tôi sao? Có lẽ tôi đã quá hiền từ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.