Đối mặt với Dận Dịch - anh, tôi sẽ không đồng ý có buổi tối ở những nhà hàng sang trọng phát ngấy nữa mà là ở Sảo tiệm bánh, nơi này tôi thường xuyên đưa Đằng Đằng đi học xong thì ẩn mình vào đây mà ngồi ngây ra. Không gian cổ kính, các khoang ngồi được làm ngăn cách kín đáo nhưng không tạo cho khách hàng cảm giác khó thở hay khó chịu ngược lại càng thấy thoải mái. Với tông màu cổ điên nâu nhạt càng làm tôi thích mắt với những bóng đèn mờ nhỏ bố trí xung quanh không tạo cảm giác u tối, nhìn cách bài trí và các bức tranh thổ cẩm vẽ bằng tay làm tất cả trở nên hài hoà. Chủ quán là một bà chủ tóc hoa râm, thì ra bà là người ngồi kế tôi trên máy bay của 20 năm về trước. Cho đến nay, câu nói của bà vẫn còn vang vọng trong đầu tôi như để nhắc nhở từng bước đi của mình thêm chín chắn.
Cứ bước vào, cư nhiên lại sẽ thấy hình bóng bà đứng trang trí bánh hay pha cà phê mùi hương thực sự khiến tôi nghiện đến một tuần không đụng liền phát điên. Vị có chút béo nhưng không quá ngấy, với nếu dùng chung với phần bánh bông lan cuốn lá dứa ngọt nhẹ và trầm ngâm với quyển sách hay thì thực là một ngày dài trôi qua mau. Giá như cuộc đời lúc nào cũng bình lặng trôi qua như vậy thì tốt biết bao? Sẽ chẳng có phát sinh chuyện phiền lòng.
- Thẩm Thẩm, hôm nay không dẫn Đằng Đằng theo a? Ta vừa chuẩn bị mẫu bánh phô mai như mọi khi đây này.
Tôi cười cười mà lắc tay qua lại mà đến gần quầy.
- Thằng bé còn nhiều bài tập ở trường lắm ạ! Với lại cháu dạo gần đây bận rộn nên không thể ở bên thằng bé mà đưa đi mãi.
Nét mặt già nua lộ rõ vẻ thất vọng khi không nhìn thấy bóng dáng chạy nhảy hăng hái của Đằng Đằng làm tôi càng cảm thương bà vì bà chẳng còn ai sống bên cạnh ở Trung Quốc cả, con cái thì lại định cư ở ngoại quốc, vì bà thương nhớ đất mẹ của bà nên không nỡ xa cách với lại tôi nghĩ chắc là có nhiều kỷ niệm bà không thể bỏ lại nơi này. Lạ lắm! Mỗi năm, bà lại ra nghĩa trang, nhìn ngôi mộ xanh cỏ của một nam nhân mà nhìn mãi không ngán ngẩm, đáy mắt hoàn toàn buồn bã động lại, quang lệ cũng mập mờ dưới con mắt nhăn nheo theo thời gian của bà, tôi có lúc muốn hỏi han nhưng sợ là không được tiện. Chắc hẳn đây là vết thương lòng lớn mà bà cảm thấy mủi lòng nhiều.
- Chàng trai này......?
Nghe giọng điệu mập mờ của bà, tôi còn nghe rõ trong đó có chút trêu ghẹo, lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của mình mà xoay người nhìn Dận Dịch đang đứng phía sau tôi. Tôi nhướn mày ý rằng vào chỗ ngồi đi, anh hiểu mà mới bước tiêu sái, chọn tuỳ ý mà ngồi xuống tao nhã. Lúc này, bà kéo tôi lại gần, nháy mắt với tôi một cái, trong đầu tôi liền xuất hiện ý niệm, bà đang nghĩ không đứng đắn về cháu?
- Cháu trai Dận gia quả thực không tệ, khí thế ôn nhu tao nhã liền đi vào lòng mọi người như mây như nước nhẹ nhàng. Cháu quen biết thế nào? Cả hai tương đầu ý hợp.
Tôi vẫn còn đang thắc mắc, sao bà ấy lại biết được anh là người Dận gia, quả là gia thế phía sau của bà tôi thực đoán không ra, bí ẩn kín đáo như rơm, nhưng nghe vế sau, gương mặt liền đỏ lên mà phồng má ra như muốn nhảy cẩng lên vì xấu hổ.
- Bà!!! Anh ấy là học trưởng năm xưa của cháu, ngoài ra sâu xa hơn thì cháu chưa cảm nhận tới.
- Cháu bao nhiêu cái xuân cũng chẳng đuổi kịp ta, “gừng càng già càng cay” cháu nghĩ ta là con nít không nhìn ra. Ta còn chưa lú lẩn nha! Nhìn cháu liền biết có bao nhiêu thiện cảm với anh chàng tài hoa kia! Dận gia cũng không tệ đâu, ta nghĩ cháu nhận được hòm kim cương rồi đấy, đừng kén chọn nữa. Ta rất buồn cho cháu và ba ba của Đằng Đằng. Mặc dù cháu không nói ra cho ta biết là ai nhưng ta biết, con mắt nhìn của cháu không tệ vào đâu, chắc hẳn cũng tuấn mỹ không kém, nhưng ta cũng không muốn cháu nhắc lại làm gì, ta biết cháu đau thương lắm đúng không? Hiện tại, phòng không lạnh lẽo như vậy, cớ sao vô nhiên xuất hiện chiếc sưởi ấm lại không màng đến mà đi mơ tưởng..... mà thôi ta chỉ nói như vậy, cháu đừng bận tâm. Ta cũng chỉ nhắc chừng cháu vậy.
- Cháu có biết, lòng cháu thế nào chứ? Nhưng.......
Bà thế mà đẩy tôi ra ngoài, giục tôi mau trở lại đi, chắc anh đã ngồi ngóng lâu rồi, làm tôi cũng có chút ngại ngùng. Cà phê và bánh mang ra như cũ nhưng tới lượt hắn, tôi mới đăm đăm đi lại quầy mà chọn, lúc trước tôi có tìm hiểu anh một chút, nhưng tội là cái đầu gỗ này nhớ dai quá nên tới bây giờ mọi thứ đều nhớ rõ như in mà chọn một cốc ca cao đắng với một viên đường. Anh thấy tôi bưng khay gỗ lại mới ngạc nhiên.
- Sao em biết tôi uống thứ này?
- Tuỳ tiện cầm lấy ấy mà.
Tôi bị tiếng cười ngoắt ngẻo của bà phía sau đang cầm khăn mềm lau tủ kính mà chú ý, có hơi lúng túng như lúc trước mà đỏ cả mặt, đặt cái “cạch” xuống cho anh mà ngồi xuống đối diện đó, sức nóng trong người vẫn chưa tiêu tãn ngược lại càng ngày càng nóng như lửa nên tôi cởi bỏ áo choàng bên ngoài mà gác lên thành ghế cao. Anh ngồi đó, ánh mắt như thú vị mà cứ chìn chằm chằm làm tôi mất tự nhiên, má hồng càng thể hiện tác dụng của nó mà ửng nữa, đúng là một phản ứng ngu ngốc của con gái là đây. Hết nhạy cảm đỏ mặt lại rơi nước mắt dù chẳng muốn nhưng trời sinh tính con gái đã như vậy, sao có thể cãi lại?