Tôi và Ngưng Phị chẳng khác gì là cái đuôi mà chạy theo sau anh, dường như lại thành thói quen luôn. Tôi đứng trước cửa lớn, chưa dám gõ cửa vào trong, luôn hồi hộp, cũng có chút xót xa. Bỗng ở trong lại có tiếng nói vang lên.
- Vào đi. Sao anh biết tôi ở ngoài này, mặc kệ ra sao, tôi vẫn muốn cố chấp đến gần anh cho dù có chuyện gì đi nữa cũng chấp thuận nên đó là điều tôi không thể buông tay anh được ra khỏi cuộc đời mình. Chẳng phải bây giờ tôi mới nhận ra là quâ trễ không? Tự lắc đầu mà nhấn mạnh “không trễ“. Đẩy cửa, hắn một thân bảnh bao thoát hai cúc áo thoải mái, nhìn đê mê vì quá đẹp đẽ, bờ môi bạc kia có khi mím chặt có khi buông lõng thoải mái, từng động tác đều mang theo vẻ đẹp khó cưỡng. Tôi biết là hắn biết đến sự tồn tại của tôi ở đây mà không dám lơ là chút nào. Từng bước chân như nhẹ hơn mà kéo tôi đến gần hắn, môi lúc này cũng cười tươi vì được nhìn thân ảnh mà bản thân nhớ như muốn điên lên được. Tôi đặt sấp giấy chuẩn bị cho buổi họp báo mà hắn yêu cầu, thực ra đây là công sức cả tuần lễ tôi mới soạn ra cái nào là hợp lý hay không? Rất mệt mỏi, lúc đầu nghe qua cứ tưởng Ngưng Phị cho tôi công việc bán thời gian qua loa, ai nhè lại được sử dụng đến, nhưng dù sao tôi cũng chăm chút từng câu nên xem ra không tệ lắm. Hắn càng xem càng cau mày, đặt lại trên bàn không thèm nhìn đến nữa. Mắt lại nhìn chằm chằm ở vi tính, tay gõ lộc cộc, vẫn không dừng ánh mắt ở tôi giây nào, đối xử với một Bạch Kình Thần như vậy, tôi thực không quen, nhìn trong mắt hắn toàn bộ đều xa cách, lạnh lẽo đến đóng băng tôi. Giữa hai người gần như vậy nhưng sao tôi lại thấy hắn và tôi trong lòng xa cách nhau đến nhìn bóng lưng cũng chẳng có cơ hội. Vì hắn quát lên nên tôi mới giật nảy mình, dưới đáy mắt có long lanh vì sợ hãi.
- Này.
- Vâng thưa chủ tịch. Tôi che dấu biểu cảm trên mặt mà cúi người xuống, không dám để lộ bản thân như muốn khóc ra.
- Cô có nghe tôi nói gì không? Lơ mơ như cô chừng nào mới xong chuyện.
- Tôi thành thật xin...
- Kêu Ngưng Phị vào đây cho tôi. Hắn không đợi tôi nói hết mà ngắt ngang. Sự uỷ khuất dâng đầy trong tâm tư. Tôi cũng nhanh chân đi ra ngoài, không dám trễ chút nào vì sợ hắn lại nỗi giận vì mình. Sau khi Ngưng Phị được tôi truyền lại liền mặt mày xụ xuống lườm tôi rồi chạy vào trong nhanh. Tôi vỗ vỗ lồng ngực, ánh mắt đỏ lên. Sao đau thế? Mày làm sao vậy hả, bình thường cũng không đau như vậy? Tôi cứ vỗ rồi vỗ vào ngực mình, nước mắt không kìm được mà buông xuống, tôi hít thở sâu một cái mới tìm khăn giấy lau đi. Tôi cứ một mực nhìn vào cánh cửa trùng dương kia mà ngó mãi. Anh đang ở kia, không ở đâu xa đúng không?
____________________________
- Thẩm Thẩm, em ăn gì chưa? Là cuộc gọi của Dận Dịch anh.
- Tôi ăn rồi. Trả lời cho qua loa chứ thực ra bản thân vẫn chưa nhét gì vào bụng cho thoải mái.
- Em nói dối, tôi có thể nghe được tiếng bụng em kêu xột xột? Tôi hốt hoảng mà hỏi lại.
- Thật sao?
- Đấy, quả thực em chưa ăn. Tôi có hơi giật mép, chẳng phải tôi đã bị hắn lừa cách này nhiều lần rồi sao? Sao vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm chứ. Nhận ra mắt vẫn nhìn đăm đăm nơi đó, mất thời gian cũng khá nhiều, hiện tại bản thân chả khác xác không hồn.
- Đâu rồi?
- Tôi này.
- Chiều tôi đón em được không?
- Không, tôi không muốn.
- Có chỗ này vui lắm, em chắc chắn rất thích.
- Tôi không muốn.
- Tôi có chuyện này nhất định em muốn biết.
- Chuyện tôi muốn biết?
- Em không muốn nên tôi nghĩ tôi nên đổi ý.
Tôi suy nghĩ, anh ta muốn nói gì, ngay lúc Bạch Kình Thần về nước, hắn lại nói có chuyện muốn nói với tôi, chẳng lẽ liên quan Kình Thần anh? Làm tôi không chút do dự đồng ý.
Ở đầu dây kia điện thoại, hắn bấm tắt máy, khoé miệng nhuếch lên thực nam tính, sự nho nhã thường ngày đều mất hết chỉ còn lại ánh mắt buâng khuâng, khốc liệt đến khó coi. Trợ lý Du chưa bao giờ nhìn thấy, cô ta sợ hãi mà biết đường tránh đi.