Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 38: Chương 38: Người phụ nữ bbên cạnh Cố Thanh Trì




Cả thế giới điều biết bên cạnh Cố Thanh Trì không bao giờ được phép xuất hiện nữ nhân, đa số toàn bộ nhân viên từ lớn đến bé trên tầng cao nhất điều là năm, từ trợ lý đến thư ký.

Nhưng lại có một ngoại lệ, bên cạnh Cố Thanh Trì vài tháng trước thế mà lại xuất hiện một nữ thư ký, bình thường vào ra phòng hắn vô cùng nhiều, hơn nữa còn nghe nói cô gái kia là em họ Cố Thanh Trì đến công ty để thực tập nữa.

“Cô nói xem một thiên kim tiểu thư vừa có tiền, lại vừa xinh đẹp như cô ấy tại sao lại muốn đến công ty làm chức vụ thư ký nhỏ nhoi kia chứ, không phải là vì Cố Tổng chúng ta thì còn là gì nữa.”

Tần Thiên Lan đến công ty đã hơn một tháng, bình thường ngoài việc đám người trong văn phòng vẫn hay sai cô làm đủ thứ việc trên đời, thì cũng không đến mức đối với cô quá tệ. Thập chí cuối giờ làm còn rủ cô cùng đi ăn tối, ví dụ như hiện tại vậy.

Lúc này cả nhóm người cộng thêm Tần Thiên Lan nữa là có tất cả năm người, bốn nữ một nam. Bạn đồng nghiệp nam duy nhất kia vừa hay cùng với một cô gái trong số họ đang hẹn hò yêu đương, nhưng cuối giờ thay gì cùng nhau hưởng dụng thế giới của hai người thì ngược lại, lại cùng nhóm người bọn cô tụ tập, đúng là một đôi kỳ lạ.

Đối với việc nữ thư ký kia Tần thiên Lan ngay từ ngày đầu tiên vào công ty đã nghe nói qua, bản thân cô gia thế so với cô em họ xa lắc xa lơ kia còn muốn hơn rất nhiều. Thế mà lúc này lại đang cùng đám nhân viên nói xấu Cố Thanh Trì đây, có gì lạ đâu.

“Thiên Lan, em nói xem trên đời này có người sung sướng lại không muốn, lại muốn đi chen chúc với chúng ta vất vả như vậy làm gì.”

Một chị gái bình thường đối với Tần Thiên Lan không tệ, cũng đã lập gia đình bất quá sớm đã ly hôn một mình nuôi con nhỏ. Lúc này đang cùng với đám người kia nói chuyện hăng say, tự dưng quay qua hỏi Tần Thiên lan một câu như vậy, khiến cô có chút chột dạ, ai biểu cô cũng sung sướng nhàn rỗi không muốn đây.

“Suy nghĩ của người khác em cũng không biết.” Tần Thiên Lan lãnh đạm nói, xong rồi tiếp tục ăn bánh kem của mình.

Bình thường cô vốn đã rất ít nói, ngoài khả năng làm việc vô cùng cao của mình ra, nếu như không có chắc sớm đã bị xem như người tàng hình mất rồi, đây cũng là hiệu ứng cô học được từ Trương Thục Quyên.

“Thiên Lan, em có biết không, em thật sự rất là nhàm chán đó.”

Một chị gái khác nói, chị gái này cũng thuộc dạng xinh đẹp động lòng người, nhưng lại không thích mấy tên đàn ông giàu có, mục tiêu của cô ấy chính là tự mình kiếm tiền tự mình hưởng thụ.

Anh trai duy nhất trong hội cùng bạn gái mình cũng bồi theo một câu, so với nhóm người này hai người họ cũng xem như nhỏ tuổi nhất, xong Tần Thiên Lan gia nhập vĩ nhiên vị trí em út liền thuộc về Tần Thiên Lan.

“Chị tinh Tinh, nếu em ấy mà không nhàm chán, thì còn ai nhàm chán nữa.”

“Phải đó, nào đâu được như bọn em đem lại bầu không khí tươi mới cho cả nhóm kia chứ?”

Chị gái tên Tinh Tinh nghe thấy hai người này kẻ xướng người họa liền bĩu môi:

“Ít nhất cũng đỡ hơn hai người các người, cả ngày phát cơm chó cho cả phòng, đến cả sau giờ làm cũng không buông tha cho bọn này.”

Nhóm người vui vẻ trò chuyện, Tần Thiên Lan đôi khi sẽ nói một vài câu, nhưng cũng không vì cô quá ít nói liền khiến cho mọi người ghét.

“Thiên Lan có cần chị đưa về hay không, dù sao em cũng không có xe.”

Chị gái mẹ đơn thân nhìn mọi người ai nấy điều chuẩn bị lấy xe về hết, chỉ còn một mình Tần Thiên Lan đứng bên ngoài nhìn mọi người liền hỏi cô như vậy.

Tần Thiên Lan lễ phép từ chối, nếu như để một trong mấy người bọn họ đưa cô về, không khéo lại bị dọa cho chết khiếp cũng nên.

“Không cần đâu ạ, lát nữa em sẽ nhờ bạn đến đón, chị nhanh về nhà đi Thỏ con đang đợi đó.”

Thỏ con là tên của con gái chị gái kia, trước đó chị ấy cũng từng đưa theo một vài lần nên cũng khá quen thuộc.

Chị gái vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng Tần Thiên Lan đã từ chối nên cũng không còn cách nào miễn cưỡng cô:

“Được rồi, vậy chị về trước, lát nữa em về cẩn thận.”

“Em biết rồi ạ, tạm biệt.”

Đợi mọi người điều đi hết, Tần Thiên Lan vốn định gọi cho Lý An Kiều lái xe đến đón, còn chưa kịp gọi điện đã thấy một chiếc xe đậu ngay bên cạnh mình. Đây là một chiếc xe thể thao màu đen, bản giới hạn dựa theo phong cách này thì chắc chắn người kia không phải Cố Thanh Trì rồi.

“Lên xe, tôi đưa chị về.”

Cái cách ăn nói cộc lốc cùng với khuôn mặt đầy khó ở này thì không ai khác ngoài Cố Minh cả. Tần Thiên Lan leo lên ngồi ghế sau mới cùng Cố Minh nói chuyện.

“Sao cậu lại ở đây?”

Cố Minh nhìn cô qua kính, cô gái ngồi phía sau đang lấy đồ ra tẩy lớp trang điểm khó coi trên mặt, làn da trắng tựa như sứ bắt đầu hiện dần trước mắt hắn. Nhưng mà hắn đối với cô trước giờ một chút cũng không hứng thú, càng nghĩ đến ông anh nhà mình chắc chắn não bị úng nước mất rồi, bằng không tại sao lại đi thích một người như cô kia chứ.

“Chị có thể đến đây ăn, chẳng lẽ người khác thì không thể.”

Tần Thiên Lan cạn lời, có ai lại dùng chiếc xe đáng giá cả một căn nhà chỉ để đến một quán ăn nhỏ giá cả bình dân ăn một bữa không, hơn nữa cả người toàn là đồ hiệu thế kia, vừa nhìn đã biết kẻ có tiền. Mà cô nghe Cố Thanh Trì nói so với hắn, Cố Minh chính là một tên khó ăn khó ở.

Mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, đồ ăn của những nhà hàng năm sao hắn còn chê thì sẽ đến những nơi như thế này hay sao?

Đó là chuyện không thể nào xảy ra.

Cố Minh đợi mãi cũng không thấy người phía sau lên tiếng, hắn còn tưởng rằng cô sẽ cười chế nhạo hắn vài câu, ai mà biết được cô đến một câu cũng không thèm tiếp tục, chuyên tâm tẩy lớp trang điểm của mình.

Thật ra Cố Minh quả thật đúng là đến đây ăn tối, bất quá người hắn đi cùng lại là Lý An Kiều, vừa nãy hắn đã sớm nhìn thấy Tần thiên Lan cùng nhóm người công ty ở chung một chỗ, mà hắn vừa đưa Lý An Kiều trở về nhà. Hắn nghĩ chắc chắn Tần thiên Lan sau khi ăn xong sẽ gọi điện cho Lý An Kiều đến đón mình, chi bằng hắn quay lại đón bà chị dâu chưa qua cửa này về cho rồi.

“Được rồi cậu về đi, sau này cũng không cần phiền phức đưa quản gia nhà tôi về rồi lại quay lại đón tôi thêm một chiến, nếu như sợ tôi làm ảnh hưởng đến bầu không khí theo đuổi người của cậu có thể nhắn tôi một câu. Còn nữa vừa rồi tôi chỉ định đặc xe chứ không có ý định gọi cho Kiều Kiều.

Cậu uổng công một chiến rồi.”

Tần Thiên Lan mở cửa xe đi thẳng vào nhà, câu nói của cô khiến cho Cố Minh thiếu chút đã lái xe đâm thẳng vào cây cột điện gần đó.

Hóa ra là cô sớm đã phát hiện ra họ, thế mà lại giả vờ như chưa nhìn thấy, hại hắn đi đi lại lại hai chiến.

Làm như nơi ở của cô gần lắm vậy.

Quả nhiên bà chị dâu chưa qua cửa này chính là thiên địch của hắn mà.

Tần Thiên Lan vào nhà liền nhìn thấy tin nhắn của Cố Thanh Trì gửi đến, mấy ngày hôm nay hắn đang đi công tác ở nước ngoài, hơn nữa lời đồn về nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn không phải là không có căn cứ. Vì lần này cô em họ hàng xa kia cũng cùng hắn một chỗ đi công tác.

Cố Thanh Trì: Đã về nhà chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.