Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 37: Chương 37: Sẽ không nhịn được muốn ăn em




“Không trốn nữa à?”

Tần Thiên Lan lần này tức giận không ít, mặc cho hắn có đang dịu dàng từng chút một kiểm tra vết thương của cô thì cô vẫn cảm thấy rất là tức giận.

Cố Thanh Trì sau Khi kiểm tra một lượt, liền vô cùng bá đạo bế cô vào nhà, cũng không thèm để ý đến câu hỏi của cô.

“Cố Thanh Trì anh buông em ra.”

“Cố Thanh Trì, anh là đồ chết tiệt.”

“Cố Thanh Trì em sẽ đánh chết anh.”

Mặc cho Tần Thiên Lan la hét như thế nào, Cố Thanh Trì vẫn giữ chặt lấy cô không buông, sau khi vào đến nhà hắn liền đặc cô ngồi xuống ghế. Bản thân hắn đi tìm hộp y tế sau đó tỉ mỉ băng bó vết thương cho cô.

“Hừ.”

“Được rồi đừng giận hờn như trẻ con nữa, em cũng không nhìn xem bản thân mình bao nhiêu tuổi rồi.”

Cố Thanh Trì vốn muốn dỗ cô, ai mà biết được lời vừa nói ra liền thành chọc giận cô. Tần Thiên Lan chỉ bị thương ở tay, chứ chân cô hoạt động vô cùng tốt. Tần Thiên Lan tức giận dẫm vào chân hắn một cái thật mạnh, bỏ lên lầu.

Để lại Cố Thanh Trì ngồi ngây ngốc nhìn theo cô cười đầy cưng chiều.

Tôi phải làm sao với em đây, nếu như cứ thế này tôi sẽ không nhịn được mà muốn ăn em mất.

Tần Thiên Lan tức giận hắn liền học theo hắn chơi trò tránh mặt, hại Cố Thanh Trì gậy ông đập lưng ông hơn nửa tháng điều không cách nào gặp được Tần Thiên Lan.

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến lần tiếp theo gặp cô lại là ở công ty.

“Xin chào Cố Tổng.”

Cố Thanh Trì vừa mới đến công ty, ngay khi hắn dự định bước vào thang máy đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đó lẫn vào trong đám người công ty hắn.

Cô lúc này đeo một chiếc kính tròn đen to, che gần hết khuôn mặt, trên mặt còn điểm thêm mấy đốm tàn nhang. Phong cách ăn mặc lại vô cùng quê mùa. Nếu như không phải hắn vô cùng quen thuộc với cô, có lẽ hắn đã không thể nhận ra được cái cách hóa trang này của cô rồi.

Cố Thanh trì: Tại sao em lại ở công ty tôi.

Tần Thiên lan mặc dù nhìn thấy tin nhắn, nhưng vẫn giả vờ như cái gì cũng không thấy.

“Tần Thiên Lan, cô đừng có mà ở đó chơi điện thoại, đây là công ty không phải nhà cô. Cô nhanh đi photo tập tài liệu này cho tôi, cần rất gấp.”

Một cô gái có khuôn mặt khá xinh đẹp, thân hình chuẩn, làn da trắng trang điểm lại kỉ, bất quá mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng, khiến cho Tần Thiên Lan không khỏi cau mày.

“Vâng.” Tần Thiên Lan mặc dù rất khó chịu với mùi nước hoa trên người cô ta, nhưng vẫn nhu thuận đáp.

Ôm lấy một bàn tài liệu cao hơn đầu mà cô ta bảo là một tập tài liệu kia, đừng nói là nhiêu đây chỉ cần một phần mười của số này không biết phải in đến ngày tháng năm nào mới xong.

Cố Thanh Trì đợi mãi đến tận giờ cơm trưa Tần thiên Lan mới trả lời, hơn nữa cô trả lời còn vô cùng ngắn gọn.

Tần Thiên Lan: Dĩ Nhiên là đến để làm việc.

Buổi chiều mọi người điều đã về hết, chỉ còn một mình Tần Thiên Lan vẫn ở lại với đóng tài liệu do người trong phòng đưa cho cô.

Cố Thanh Trì cũng tang ca rất muộn, vô tình đi ngang qua phòng làm việc liền nhìn thấy Tần Thiên Lan vẫn còn ngồi đó.

“Em vẫn còn đang giận.”

Tần Thiên Lan lúc này đã làm xong tập tài liệu sau cùng, vừa mới bấm lưu lại, đột nhiên nghe thấy đằng sau mình là giọng nói quen thuộc, cộng thêm mùi nước hoa nhàn nhạt của bạc hà trên người hắn.

“Cố Tổng, môt tổng tài như anh cũng không khỏi quá mức chăm chỉ đi.”

Cố Thanh trì nhìn đóng tài liệu trên bàn điều do một tay Tần Thiên Lan tự mình làm hết. Hắn đưa tay lấy một tập trong đó lên coi liền khẽ cau mày.

Từ bao giờ một thực tập sinh như cô đã phải làm mấy loại tài liệu như này rồi, đây rõ ràng là ma cũ ức hiếp ma mới mà. Hơn nữa ma mới này lại là bé con nhà hắn.

“Đã xong việc rồi à? Có muốn cùng về hay không?” Bất quá hiện tại việc hắn cần làm là dỗ cô, những chuyện khác nói sau đi.

Tần Thiên Lan vô cùng sảng khoái đáp được. Khiến cho Cố Thanh Trì có cảm giác tựa như đứa trẻ đạt được điểm tối đa được khen thưởng vậy, vô cùng vui vẻ.

“Tối nay em muốn ăn gì?”

Tần Thiên Lan nhìn dáng vẻ rất vui của hắn, một chút tức giận cũng sớm tiêu tan từ lâu rồi, nếu cô còn tức giận nữa thì Cố Thanh Trì sẽ phải đợi đến chừng nào mới có thể đổi sang họ Tần nhà cô đây.

Sau khi hai người đi, trong bóng tối Cố Minh cùng Chu Đình Chi bước ra với khuôn mặt một lời khó nói hết, Cố Minh vốn để quên đồ ở công ty liền quay lại lấy, ai mà biết được vừa đến liền nhìn thấy đèn của phòng thiết kế còn sáng. Hơn nữa bóng dáng kia lại hết sức quen thuộc. Hắn còn chưa kịp đến gần nhìn xem đã bị người nào đó bịt miệng. Mãi một lúc sau liền nhìn thấy anh trai hắn bước vào phòng thiết kế.

Lại thêm một lúc liền cùng một người không thể quen hơn từ phòng thiết kế bước ra, cười nói vô cùng vui vẻ. Bất quá hắn nhìn chỉ thấy có chút quen, chứ tạm thời vẫn còn chưa nhận ra người kia là Tần Thiên Lan.

“Anh trai tôi đổi khẩu vị rồi à?”

Chu Đình Chi nghe Cố MInh hỏi như thế, không chút hình tượng cười phá lên.

“Không ngờ kỹ thuật hóa trang của Tần tiểu thư lại tốt như vậy, đến cả bạn học như cậu còn không nhận ra.”

Cố Minh nghe thấy Chu Đình Chi nói người kia là Tần Thiên Lan liền đen mặt, hèn gì hắn lại cảm thấy quen như vậy, hóa ra lại là cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.