Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 309: Chương 309




Cố Manh Manh không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng bước ra ngoài, vừa mở cửa phòng ngủ ra đã nghe thấy người đàn ông trên giường hỏi: “Đi đâu?”

Cố Manh Manh trả lời: “Tô Mẫn Mẫn nói cô ấy đang ở ngoài cửa, để em mở cửa!”

Lục Tư Thần không đáp.

Cố Manh Manh không quan tâm, bước nhanh ra ngoài, đi thẳng ra mở cửa.

Ngạc nhiên!

Tô Mẫn Mẫn thực sự đứng bên ngoài, ngoài ra còn có hai nhân viên bảo vệ khách sạn đứng bên cạnh cô, vẻ mặt dữ tợn. Mãi đến khi thấy Cố Manh Manh xuất hiện thì vẻ mặt họ mới dịu đi.

Uh, họ có thể là thực sự coi Tô Mẫn Mẫn như một người điên nhỉ?

Dù sao bây giờ cũng đã hơn ba giờ sáng!

Sau khi tiễn nhân viên bảo vệ rời đi, Cố Manh Manh vội vàng kéo Tô Mẫn Mẫn vào phòng, nghỉ ngờ hỏi: “Mẫn Mẫn, không phải cậu đang nghỉ dưỡng ở trong nước sao?

Sao lại đột nhiên tới đây?”

“Tớ đến ăn chực!”

Tô Mẫn Mẫn trả lời như vậy.

Tuy nhiên, Cố Manh Manh không tin vào điều đó.

Cô đánh giá khắp người Tô Mẫn Mẫn, lắc đầu nói: “Không, Mẫn Mẫn, cậu nhất định có chuyện. Nếu không, cậu sẽ không bao giò đột nhiên xuất hiện ở đây. ỦUh, nhân tiện, làm sao cậu tìm được nơi này?”

Tô Mẫn Mẫn vô cùng đắc ý.

Cô ấy nói: “Cậu quên tớ làm nghề gì rồi à? Tớ nói cho cậu biết, ngoài việc phát triển game, trên thực tế, danh tính thật của tớ là bậc thầy hacker hàng đầu thế giới… Ừm, được rồi. Tớ chém đấy.” Dừng một chút, cô ấy lại nói: “Cậu quên là lần trước khi chat video với tớ, cậu đã cho tớ xem quang cảnh bên ngoài của khách sạn này rồi à? Cái này rất dễ tra. Dù sao khách sạn năm sao ở Milan cũng chỉ có mấy cái này! Còn về số phòng ấy mà, hì hì. Anh hai giàu như vậy, tất nhiên sẽ ở phòng tổng thống rồi!”

Cố Manh Manh thở dài.

Cô nói: “Đây không phải là trọng điểm. Tô Mẫn Mẫn, nói thật đi, cậu bị sao vậy?”

Tô Mẫn Mẫn bĩu môi.

“Anh hai đâu?”

Cô ấy hỏi.

Cố Manh Manh quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ, đáp: “Còn đang ngủ.”

Tô Mẫn Mẫn nhìn theo một cái, sau đó ghé sát vào tai Cố Manh Manh nói nhỏ: “Tớ chia tay với Tiểu Tứ rồi!”

“Cái gì!”

Cố Manh Manh thốt lên.

Tô Mẫn Mẫn vội vàng nói: “Cậu nhỏ giọng chút. Tớ còn chưa nói xong!”

Có Manh Manh sửng sót: “Cậu, cậu thật sự điên rồi?”

Tô Mẫn Mẫn gật đầu.

Cô ấy nói: “Chính là hôm nay, uh, chính xác là khi tớ đang ăn sáng. Tớ bị chạm dây thần kinh, liền nói chia tay…”

“Vậy, Lục Tiểu Tứ nói thế nào?”

Cố Manh Manh hỏi.

“Anh áy?”

Tô Mẫn Mẫn nhướng mày.

Cô ấy im lặng, cố tình lòng vòng.

Cố Manh Manh sốt ruột: “Cậu nói đi chứ. Rốt cuộc là sao vậy?”

“Haiz…7 Tô Mẫn Mẫn thở dài.

Cô chậm rãi nói: “Phản ứng của anh chàng lúc đó đặc biệt bình tĩnh. Cậu có biết anh ta đã nói với tớ như thế nào không? Anh ta nói rằng anh ta biết tớ bị sảy thai, rất đau khổ. Vì không vui nên mới chia tay với anh ta. Anh ta đồng ý tha thứ cho tớ. Hơn nữa cũng sẽ không xem lời tớ nói là thật. Lúc đó tớ nghe anh ta nói vậy, thật sự rất muốn hát ly sữa trong tay lên mặt anh ta!”

“Vậy cậu cuối cùng có hát không?”

Cố Manh Manh nhìn cô.

Tô Mẫn Mẫn lườm một cái: “Cậu nghĩ có khả năng không?

Lúc đó ở trong nhà chỉ có tớ và anh ta. Nếu tớ chọc giận anh ta rồi thì cậu nghĩ tớ có đấu lại nỗi anh ta không?”

Cố Manh Manh bắt lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.