Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 310: Chương 310






Cô kéo Tô Mẫn Mẫn đi tới ngồi xuống ghê sô pha, nói: “Bỏ đi, Mẫn Mẫn, nếu như Tiểu Tứ đã nói vậy rồi thì cậu vẫn đừng nên chia tay nữa. Dù sao anh ấy đối tốt với cậu như vậy. Quả thực là chiều cậu lên tận trời luôn đấy!”

“Cậu nhìn từ đâu ra?”

Tô Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn cô.

Cố Manh Manh trả lời: “Cậu đã nói chia tay với anh áy rồi, nhưng anh ấy vẫn có thẻ tha thứ cho cậu vì tâm trạng cậu không tốt. Nếu không thực sự thích cậu, lúc đó làm sao anh ấy có thể phản ứng như thế?”



Cố Manh Manh sờ sờ cằm, vừa nghĩ vừa nói: “Cậu định làm gì? Mẫn Mẫn. Không phải là tớ nói cậu. Cái dáng vẻ èo uột này của cậu, cậu có thể làm gì?”

“Tớ là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của trường đại học.

danh tiếng. Chỉ cần tớ muốn thì không có việc gì là tớ không làm được!” Tô Mẫn Mẫn vô cùng tự tin.

Cố Manh Manh giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại! Vậy cậu đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nào?”

Tô Mẫn Mẫn đáp: “lvy!”

Có Manh Manh tròn mắt: “Lợi hại như vậy!”

Tô Mẫn Mẫn rất đắc ý.

Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Còn Lục Tiểu Tứ thì sao?”

Tô Mẫn Mẫn hạ tháp vai: “Tớ và anh ta học cùng lớp từ cấp ba lên đến tận đại học. Thậm chí, chúng tớ còn ngồi cùng nhau, hu hu hu. Cố Manh Manh, cậu có biết tớ đã vất vả như thế nào không? Đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù tớ có cố gắng thế nào thì hình như đều không thoát khỏi anh ta. Lúc còn đi học, vì mỗi ngày đều ở cùng nhau, khiến cho không một nam sinh nào dám thích tớ. Cậu có biết mấy năm nay tớ đã trải qua thế nào không? Trong lòng tớ khổ lắm, vô cùng khổ!”

“Thôi đi!”

Có Manh Manh đột nhiên ngắt lời cô ấy.

Cô dường như nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Lần trước không phải cậu nói với tớ, trước đây cậu có mấy người bạn trai sao?”

Vẻ mặt của Tô Mẫn Mẫn đông cứng.

Cố Manh Manh thấy vậy thì đã hiểu ra.

Cô hừ giọng: “Được lắm, Tô Mẫn Mẫn. Cậu vậy mà lại dám nói dối tớ!”

Tô Mẫn Mẫn khóc không ra nước mắt: “Được rồi. Tớ thừa nhận mối tình đầu tiên của tớ là tên khốn nạn Lục Tiểu Tứ đó. Trừ anh ta ra, tớ chưa từng yêu ai khác, hu hu hu. Cho nên tớ bắt buộc phải chia tay với anh ta thì mới có thể theo đuổi hạnh phúc của mình!”

Có Manh Manh khóe miệng co giật.

“Tô Mẫn Mẫn, cậu khóc thật giả tạo!”

“Dù sao, chỉ một câu thôi. Cậu rốt cuộc có giúp tớ hay không?”

Tô Mẫn Mẫn nhìn cô hỏi.

Cố Manh Manh đang định nói thì ánh mắt của cô lướt qua vai Tô Mẫn Mẫn, đúng lúc nhìn thấy Lục Tư Thần đang mở cửa bước ra ngoài.

“Lục Tư Thần, anh tỉnh rồi à2”

Cô vội vàng nói, vì sợ Tô Mẫn Mẫn lại nói ra máy lời đại nghịch bắt đạo.

Bên này, Tô Mẫn Mẫn nghe thấy tiếng động, không khỏi quay đầu nhìn lại.

“Anh hai!”

Cô rụt rè gọi.

Vẻ mặt của Lục Tư Thần lạnh lùng thờ ơ.

Anh lên tiếng, giọng điệu uy nghiêm: “Bây giờ là máy giờ.

rồi, còn tán gẫu?”

Cố Manh Manh rụt cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.