Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 112: Chương 112: Anh Đói Rồi, Muốn Ăn Vợ!!!




Hơn 15 phút trôi qua, Bội San cũng xem xong 4 bộ hồ sơ còn lại, nhưng thông qua sắc mặt của cô có vẻ như không được hài lòng cho lắm, nên sau khi chọn tới chọn lui cô quyết định một lần nữa cầm bộ hồ sơ của Tần Linh lên.

“Theo như tiêu chí mà tôi đưa ra thì bảo mẫu phải là người có nhiều kinh nghiệm, và sau khi xem qua thì tôi thấy Tần Linh là người có vẻ sẽ phù hợp hơn nên tôi quyết định chọn cô ấy. Còn những người còn lại thì khi ra về sẽ được tặng một phong bì nhỏ coi như là bù đắp lại thời gian đã lãng phí của mọi người, giờ thì mọi người có thể ra về, riêng Tần Linh thì ở lại nha!”

Bội San vui vẻ nói rồi chuyển lại từng bộ hồ sơ đến tận tay từng người, sau đó còn lịch sự tiễn họ ra khỏi phòng khách.

Đúng lúc này, xe của Đình Hạo Nguyên cũng vừa về tới, thấy cô đứng ngoài cửa anh đã nhanh chóng xuống xe, đi đến nắm lấy tay cô.

“Ngoài trời lạnh như vậy vợ ra đây làm gì?”

Viêc đầu tiên Bội San thể hiện là mỉm cười một cái, sau đó mới nhỏ giọng giải đáp câu hỏi của anh:

“Em tiễn mọi người đến xin việc ra về, bốn người họ ai cũng có hoàn cảnh khó khăn hết, em thấy thương cảm quá nên đã tặng cho mỗi người một ít tiền, anh sẽ không trách em chứ?”

Người đàn ông đáp trả cho Bội San bằng một nụ cười cưng chiều, sau đó là xoay người cô quay lại, khoác tay lên vai cô, bắt đầu bước từng bước trở vào nhà rồi mới ôn hòa lên tiếng:

“Bất cứ chuyện gì vợ làm chồng đều đồng ý, chỉ cần vợ vui là được.”

“Dạ, cảm ơn ông xã! Có anh thật tốt!”

Có gì sướng tai bằng được nghe lời khen của vợ đâu chứ, nam nhân siêu sủng vợ sau khi được Bội San khen xong thì trong lòng đã lâng lâng vui sướng, chân anh đang bước nhưng vẫn ung dung quay sang hôn lên má cô một cái, làm Bội San bất giác giật mình.

“Cảm ơn suông thì hơi phí nhỉ, hay tối nay vợ thưởng cho chồng đi...”

“Đình Hạo Nguyên, lúc này là lúc nào mà anh lại nói đến mấy chuyện đó vậy, anh mau nghiêm túc đi, trong phòng khách còn có người đang chờ đấy.”

“Là ai thế vợ?”

Đã bị nhắc nhở nhưng khuôn mặt của người đàn ông vẫn còn đang bỡn cợt, chưa chịu nghiêm túc.

“Là người em vừa tuyển được đấy, hoàn cảnh cô ấy đáng thương lắm, một mình nuôi hai đứa con nhỏ, với lại em thấy cô ta cũng có kinh nghiệm chăm trẻ nên đã quyết định chọn cô ấy, anh vào xem có được không. Nếu anh không đồng ý thì lại tuyển người khác.”

“Vợ thấy được thì được mà, chồng không có ý kiến.”

Bội San mỉm cười thay cho câu trả lời, cũng vừa lúc vào tới phòng khách, thấy cô gái ngồi đó Đình Hạo Nguyên liền thu lại nét mặt hòa nhã, thay vào đó là ánh mắt thờ ơ cùng với gương mặt lạnh lùng vốn có, anh rời tay khỏi vai Bội San sau đó lại chuyển xuống nắm tay cô, cả hai cùng nhau bước đến sô pha, ngồi đối diện với Tần Linh.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy Đình Hạo Nguyên, thì đã trở nên dè dặt, cúi gầm mặt xuống chứ chẳng dám ngẩng cao đầu đối diện với anh.

“Tần Linh, đây là chồng của tôi.”

Nghe Bội San vui vẻ giới thiệu, Tần Linh chỉ hơi ngẩng mặt lên cao một xíu, sau đó khẽ mỉm cười chào hỏi Đình Hạo Nguyên.

“Dạ, chào ông chủ!”

Đình Hạo Nguyên chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái mà soi xét kỹ càng, chính hành động sợ sệt không dám đối mặt với anh của Tần Linh đã khiến người đàn ông nảy sinh cảm giác nghi ngờ.

“Cô ngẩng mặt lên xem.”

Giọng nói mang theo hàn khí, và sức lực áp bức người khác của Đình Hạo Nguyên càng khiến Tần Linh cảm thấy căng thẳng, nhưng sau cùng thì cô ta cũng ngẩng mặt lên đối diện với người đàn ông.

Đình Hạo Nguyên khẽ cau mày khi thấy khuôn mặt của Tần Linh, rõ ràng anh có cảm giác dường như có quen biết với người phụ nữ này nhưng sao gương mặt đang đối diện với anh lại vô cùng xa lạ?

Thấy sắc mặt lạnh băng của Đình Hạo Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào Tần Linh, Bội San liền lên tiếng nhắc nhở chồng mình một câu:

“Chồng à, anh làm người ta sợ kìa.”

Nhờ giọng nói ngọt lịm của Bội San mà Đình Hạo Nguyên mới tạm thời quên đi những nghi hoặc trong lòng, chỉ có khi nhìn cô thì ánh mắt của anh mới dạt dào những tia ấm áp, nơi khóe môi gợi cảm luôn hiện lên nét cười ôn hòa.

“Nếu vợ đã chọn người này thì cứ quyết định vậy đi.”

“Dạ!” Bội San mỉm cười với người đàn ông của mình rồi mới nhìn qua Tần Linh, cô nói:

“Cô Tần, vậy khi nào thì cô có thể nhận việc được?”

“Dạ ngay bây giờ cũng được.”

“Vậy cô định làm theo giờ hay là trọn ngày? Trọn ngày tức là ngủ nghỉ lại tại đây luôn, còn nếu muốn làm theo giờ thì tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

“Vậy Thiếu phu nhân cho tôi làm trọn ngày đi, dù gì hai đứa nhỏ tôi cũng gửi về ngoại rồi, về nhà cũng có một mình thôi.”

Tần Linh khẽ cười ngậm ngùi, chính nụ cười này đã khiến đáy lòng của Bội San không ngừng thương cảm.

“Vậy hôm nay nhận việc luôn ha, giờ thì cô theo quản gia lên phòng, vệ sinh cá nhân sạch sẽ, thay bộ quần áo mới trước đã, à mà nhớ cột tóc gọn gàng nha.”

Căn dặn Tần Linh xong, Bội San lại quay mặt vào trong gọi quản gia Thiệu:

“Bác Thiệu ơi!”

Rất nhanh sau đó Thiệu Yên đã có mặt, ông cung kính cúi đầu trước Bội San và Đình Hạo Nguyên.

“Dạ Thiếu phu nhân có gì căn dặn!”

“Bác đưa đồng phục bảo mẫu cho cô Tần rồi đưa cô ấy về phòng, khi nào cô ấy vệ sinh cá nhân xong thì phiền bác đưa người sang phòng của cháu nha.”

“Dạ vâng! Cô Tần, mời theo tôi.”

Ngay sau đó, Tần Linh cúi đầu chào Đình Hạo Nguyên và Bội San rồi theo chân quản gia Thiệu Yên đi về phòng.

Cho đến lúc này thì Đình Hạo Nguyên vẫn còn cau mày, trầm mặc, chìm trong những suy nghĩ nghi ngờ trong đầu.

“Hạo Nguyên, anh đang nghĩ gì vậy?”

Câu hỏi của Bội San khẽ vang lên mới khiến Đình Hạo Nguyên giật mình, anh hơi cong môi cười nhẹ cho qua rồi nói:

“Anh nghĩ chút chuyện ở tập đoàn thôi. Mà vợ đã ăn gì chưa? Anh xuống bếp nấu gì đó cho vợ ăn nhá?”

“Lúc nãy mẹ vừa chưng cho vợ một chén tổ yến, vì để không phụ lòng của mẹ mà vợ ăn hết luôn, chắc giờ nó vẫn còn đang tiêu hóa đây. Cho nên vợ lại phụ lòng của chồng rồi.”

Vừa nói Bội San vừa tinh nghịch dùng ngón trỏ trêu đùa vòm ngực săn chắc của người đàn ông, dù cách một lớp áo sơ mi nhưng Đình Hạo Nguyên căn bản là không thể không cảm thấy có gì khác lạ trong khi đã bị “bỏ đói” lâu ngày.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô gái, khóe môi của người đàn ông bất giác cong môi cười một cách quỷ dị, anh nhanh chóng bắt lấy bàn tay nghịch ngợm đang không ngừng thách thức bản tính đàn ông của anh trỗi dậy, hành động bất ngờ của anh đã khiến Bội San giật mình, cô mở to hai mắt long lanh mà nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông quyền lực ấy.

“Chồng... Chồng muốn làm gì? Sao, sao lại nhìn vợ bằng ánh mắt đó vậy...”

Đình Hạo Nguyên vẫn không nói gì mà chỉ cong môi cười tà mị, ngay sau đó anh liền đứng dậy, chưa đầy ba giây cơ thể mảnh khảnh của Bội San đã nằm trọn trong vòng tay của Đình Hạo Nguyên.

“Hạo Nguyên, anh định làm gì?”

“Anh đói rồi, muốn ăn vợ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.