Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 113: Chương 113: Nghiện Vợ Mất Rồi!




Có một người đàn ông xa vợ năm tháng, sau đó gặp lại được vợ thì cô ấy lại lâm bồn sinh em bé, cho đến nay đã kéo dài thêm gần bốn tháng, tức là đã gần tròn một năm, người đàn ông ấy chưa được “ăn thịt“.

Hôm nay, sau những chiêu trò nghịch ngợm ve vãn của nữ nhân ấy mà đã khiến dục vọng nguyên thủy của người đàn ông “ăn chay” lâu ngày trỗi dậy, anh mặc kệ cô gái kia có vùng vẫy bao nhiêu, chống cự thế nào thì anh vẫn ung dung bế cô đi thẳng về phòng.

Người đàn ông ngang nhiên đặt cô gái ấy xuống giường, hai tay chống ngang eo, đôi mắt phượng hiên ngang hiện ra những tia mị lực muốn mê hoặc lòng người khiến cô gái nằm phía dưới chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, vì cô thừa biết rằng chính ánh mắt của nam nhân này đã rất nhiều lần câu dẫn cô đi vào những cơn say tình ái khó lòng mà trốn thoát.

“Chồng...Chồng đừng có mà làm bậy nhá, tiểu Du tiểu Dân, chúng nó vẫn còn đang nằm trong nôi đấy, à đúng rồi, lúc nãy mẹ còn ở đây giúp em trông chừng con, không biết mẹ đi đâu rồi nhỉ?”

Cô con dâu bé nhỏ, đang âm thầm réo gọi mẹ chồng để mong rằng được cầu cứu, thế rồi cô vẫn chìm vào thất vọng khi xung quanh chẳng một ai xuất hiện ngoài mãnh thú đang rình rập vào thân hình mỏng manh của cô.

Nhìn biểu cảm đáng yêu của Bội San mà Đình Hạo Nguyên chẳng thể giấu nổi nụ cười trào phúng trên khuôn miệng gợi cảm, anh bắt đầu cúi sát xuống khuôn mặt kiều diễm của người vợ trẻ mà nhỏ giọng thì thầm:

“Vợ muốn tìm mẹ?”

“Đúng đúng, vừa nãy mẹ ở đây, anh mà làm càng nhỡ để mẹ nhìn thấy thì ngại chết mất.”

“Nhưng mà, chồng không có thấy mẹ.”

Vừa nói người đàn ông vừa áp sát bờ môi mỏng của mình xuống vùng cổ nõn nà của cô gái, hơi thở ấm áp của anh cứ nhịp nhàng phả vào da thịt khiến cả cơ thể Bội San bất giác nóng bừng.

Chưa dừng lại ở đó, nam nhân kiêu ngạo kia còn đang đưa tay luồng qua cổ áo bắt đầu vuốt ve, xoa nắn đôi gò bồng đào căng tròn, những hành động của anh đã làm tất cả các dây thần kinh bên trong đại não của người phụ nữ tạm thời căng cứng.

Cô mím chặt môi, tay báu vào drap trải giường, sau đó là nhắm tịt mắt lại buông xuôi cho dòng đời đưa đẩy.

Dẫu sao người đàn ông này cũng đã thiệt thòi quá lâu, ngay lúc này cô cũng chẳng nỡ lòng nào mà làm anh hụt hẫng.

Trong khi Bội San đã sẵn sàng bước vào cuộc chơi cùng người đàn ông của mình thì đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó là lạ, hơi thở nóng ấm của anh chẳng còn phả vào làm da mịn màng của cô nữa, bàn tay ma mãnh kia dường như cũng chẳng còn trêu đùa “đỉnh đồi” nhỏ nhắn. Chẳng lẽ vì cái thân thể căng cứng không chút phản ứng của cô đã làm cho anh tụt hứng rồi chăng?

Sau đó, đôi mắt ngọc đầu tiên là ti hí mở ra, rồi dần dần mở to hẳn lên, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đình Hạo Nguyên đang đối diện mà khẽ chớp chớp mi mắt vài cái, giọng nói ngây ngô nhỏ nhẹ vang lên:

“Sao... Sao chồng dừng lại, vợ làm chồng mất hứng hả?”

Đình Hạo Nguyên không nói gì mà chỉ cong nhẹ môi, sau đó anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi Bội San một nụ hôn ngọt ngào.

Nụ hôn chỉ thoáng qua trong một hai giây ngắn ngủi, nhưng cả hai vẫn có thể cảm nhận được hương vị nồng nàn của một tình yêu đang rực cháy trong thân thể của hai con người nhiệt huyết.

Khi Bội San vẫn còn chìm vào ngỡ ngàng thì Đình Hạo Nguyên đã nằm xuống bên cạnh, nâng đầu cô gối lên tay mình, rồi nghiêng người qua ôm lấy cô vào lòng.

“Chồng có hỏi bác sĩ rồi, cơ thể của vợ phải sau một năm thì mới có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường trở lại, cho nên chồng sẽ không vì chút hứng thú nhất thời mà làm ảnh hưởng đến vợ đâu. Chồng muốn vợ khỏe mạnh, thoải mái là chồng vui rồi, còn chồng thì... nếu túng quá có thể tự giải quyết được.”

Nói đến câu cuối vì xấu hổ mà người đàn ông cứ vùi đầu vào cổ của Bội San mà trốn tránh, chính điệu bộ của anh lại khiến cô không nhịn được mà bật cười.

“Như vậy chồng có chán vợ không? Có ra ngoài tìm của lạ mà dùng tạm không?”

Đình Hạo Nguyên ngay lập tức lắc đầu như trống bỏi, sau đó liền tiếp lời ngay:

“Nghiện vợ mất rồi, phụ nữ ngoài kia chỉ là tạm bợ, càng nhìn càng thấy vô vị.”

Bội San lại được một phen bật cười, càng ngày cô càng cảm thấy bội phục trước những câu từ nịnh hót của lão chồng nhà mình. Nhưng được nịnh thế này thì cảm giác cũng rất tuyệt vời, cô cũng rất thích nên liền xoay người lại đối diện với anh.

“Nghiện vợ thật á?”

“Đương nhiên là thật. Chiều nay còn có một cuộc họp quan trọng nhưng mà nhớ vợ quá nên lại phải chạy về.”

Vừa nói vòng tay của Đình Hạo Nguyên lại ôm chặt lấy thân thể của Bội San hơn, anh cứ vùi đầu vào cổ cô mà tận hưởng hương thơm từ cơ thể mỹ miều ấy, cũng chính mùi hương này mà đã khiến anh say đắm ngay từ những lần gặp đầu tiên.

“Chồng mà thế mai mốt mọi người lại đồn là vợ làm hư chồng đấy...”

“Ai dám nói, chồng cắt lưỡi kẻ đó.”

Cứ thế Bội San lại bật cười, cô đưa tay véo chiếc mũi cao cao của anh rồi vui đùa nói:

“Chồng em đúng là bá đạo!”

*Cốc cốc cốc.*

Đúng lúc này từ phía cửa vang lên tiếng động, làm đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau bằng ánh mắt tiếc nuối vì phải ngậm ngùi rời xa nhau.

“Giờ chồng quay lại tập đoàn, vợ hướng dẫn công việc cho bảo mẫu xong thì ngủ đi, cần gì thì cứ gọi người làm, chồng không muốn vợ vất vả đâu đó.”

“Dạ, vợ biết rồi mà. Chồng đi đường cẩn thận nha!”

“Ừm, tạm biệt vợ!”

Trước khi đi Đình Hạo Nguyên còn hôn lên trán Bội San rồi mới rời đi, thấy anh bước ra quản gia Thiệu và Tần Linh đều cúi đầu chào cung kính, cho đến khi anh đi một đoạn xa thì mới ngẩng mặt lên.

“Tần Linh, cô vào đây. Còn bác Thiệu cứ làm việc của bác đi, khi nào cần cháu sẽ gọi.”

“Vâng!”

Sau lời nói của Bội San, quản gia Thiệu liền quay lưng rời đi, còn Tần Linh thì bước vào phòng rồi đóng cửa lại.

Đúng lúc này Lý Mạn Ngôn lại từ nhà vệ sinh đi ra, bà nhìn Tần Linh rồi lại nhìn qua Bội San, cười cười rồi nói:

“Lúc nãy tiểu Dân bị trớ sữa dính lên quần áo nên mẹ vào toilet rửa tạm cho sạch, giờ phải quay về phòng, tắm rửa thay quần áo đã, xong rồi mẹ lại qua.”

“Dạ không cần đâu ạ, mẹ cứ ở phòng nghỉ ngơi đi. Con tìm được bảo mẫu rồi ạ, có cô ấy phụ con được rồi, mẹ đừng bận tâm!

“À được, vậy mẹ về phòng ha!”

“Dạ mẹ về nghỉ ngơi đi ạ!”

Nói rồi Lý Mạn Ngôn cũng rời khỏi phòng, chỉ còn Tần Linh và Bội San ở lại cùng hai tiểu hoàng tử đã ngủ say trong nôi.

“Tiểu thiếu gia đáng yêu quá, chả bù cho hai cậu nhóc nhà tôi, một tuổi rồi mà nhìn cứ bé xíu.”

Tần Linh nhìn Hạo Du, Hạo Dân xong thì liền buông lời khen ngợi, trên khuôn miệng hiện lên ý cười nhưng đâu đó trong ánh mắt lại phảng phất những tia gian ác khó ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.