Sáng hôm sau, khi mặt trời chỉ vừa lên cao không bao nhiêu thì Bội San đã giật mình thức giấc.
Vì bình thường cô dậy từ lúc 6 giờ nên lâu ngày đã thành thói quen, hôm nay cũng thế.
Khi cô tỉnh giấc, nhìn thấy chiếc mền nhỏ trên người mình thì mới hiểu ra tối qua Đình Hạo Nguyên đã đi đâu.
Cô cầm chiếc chăn lên, bất giác miệng nhỏ lại mỉm cười. Cái cảm giác được người mình yêu chăm sóc quả thật rất khó để diễn tả thành lời, cô chỉ biết rằng trong lòng đang rất vui, nơi trái tim đang rất ấm.
Nhìn qua phía bên cạnh, thấy Đình Hạo Nguyên đang ngồi chống tay lên thành ghế sô pha mà ngủ say sưa làm Bội San cảm thấy có chút xót xa trong lòng.
Sợ đánh thức anh nên cô chỉ dám nhẹ nhàng đắp chăn cho anh rồi rón rén đi vào toilet. Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, lúc cô quay trở ra thì cả Đình Hạo Nguyên và Trác Lâm vẫn còn đang ngủ, nghĩ ngợi một lúc cô quyết định đi ra ngoài mua bữa sáng.
Khi cửa phòng vừa khép lại, cũng là lúc người phụ nữ nằm trên giường mở mắt ra. Cô thong thả ngồi dậy, ánh mắt nhạt nhẽo hướng về phía người đàn ông vẫn còn yên giấc bên ghế sô pha. Sau vài giây Trác Lâm chậm rãi bước xuống giường, tiến về người nam nhân lạnh lùng ấy.
Lặng lẽ đứng nhìn anh thật lâu, càng nhìn cô lại càng bị nét đẹp tiêu sái thu hút làm cho đầu óc dần trở nên mụ mị.
Từ đường nét tuyệt mỹ trên khuôn mặt tuấn dật ấy cho đến sóng mũi cao vút và đôi môi mỏng gợi cảm đã khiến Trác Lâm dần mất đi tự chủ, cô không kìm lòng được mà vô thức tiến tới khuôn mặt điển trai ấy, cho đến khi chuẩn bị áp đảo đôi môi gợi cảm thì lại bị một bàn tay đẩy ngược trở ra.
“Tôi biết tôi rất đẹp trai, cũng rất cuốn hút nhưng tôi là hoa đã có chủ. Cô cũng nên giữ cho mình một chút liêm sỉ.”
Lời nói châm biếm của Đình Hạo Nguyên lạnh lùng vang lên trong gian phòng tĩnh lặng bỗng chốc làm Trác Lâm ngại đến đỏ bừng gò má.
Cô đứng khép nép, chẳng dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông vô cảm ấy, giọng nói khẽ run run.
“Em, em chỉ nhất thời không kìm được lòng nên mới...mới...”
“Nếu khỏe rồi thì xuất viện thôi.”
Phớt lờ những gì Trác Lâm giải thích, Đình Hạo Nguyên đứng dậy xoay lưng định bước đi nhưng ngay sau đó một vòng tay nhỏ nhắn của người thiếu nữ đã ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Nước mắt dường như đã trực chờ từ trước nên khi Trác Lâm vừa ôm anh thì lệ thủy đã tuôn rơi ướt đẫm gò má, giọng cô nghẹn ngào vang lên:
“Em biết đối với anh em chẳng là gì cả, nhưng đối với em, anh là cả một bầu trời rộng lớn. Thật ra từ mười năm trước em đã bắt đầu thích anh nhưng vì lúc đó gia đình em xảy ra biến cố buộc lòng phải chuyển sang Mỹ định cư nên em đành chôn vùi thứ tình cảm ấy vào sâu trong tim. Suốt mười năm qua em chưa từng rung động trước bất cứ ai, cho đến khi em gặp được mẹ anh, biết anh vẫn còn độc thân nên mới ôm hi vọng mà quay về đây. Nhưng kết quả cuối cùng em lại nhận được toàn đắng cay, chút hi vọng mong manh ấy đã sớm trở thành nỗi tuyệt vọng khi bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác.”
“Em biết mình đến sau, nên không có tư cách tranh giành. Em chấp nhận từ bỏ hi vọng với anh, cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho anh cùng người ấy. Nhưng em chỉ xin anh một điều, anh có thể xem Trác Lâm như một người em gái có được không?”
Nghe thấy Trác Lâm đã nói xong, Đình Hạo Nguyên mới lạnh nhạt gỡ tay cô ra khỏi cơ thể của mình, sau đó xoay người lại nhìn khuôn mặt xinh xắn ướt đẫm nước mắt.
Sau bao nhiêu chuyện Trác Lâm đã làm, kể cả thái độ của cô luôn hòa nhã trước mọi chuyện mặc cho anh có đối xử như thế nào, và còn có cả những lời cô vừa nói đã phần nào lung lay suy nghĩ của anh về cô.
“Ừm.”
Một chữ “ừm” ngắn gọn đã làm Trác Lâm kinh ngạc, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, cùng với nét mặt khó tin mà hỏi lại một lần nữa.
“Anh, anh đồng ý xem em như em gái thật sao?”
“Tôi không nói hai lời bao giờ. Nếu em đã khỏe thì chuẩn bị đi. Tôi ra ngoài tìm tiểu San rồi sẵn tiện làm thủ tục xuất viện luôn.”
Giọng điệu của anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau khi nói xong anh vào toilet đánh răng rửa mặt, chưa qua bao lâu thì rời khỏi phòng bệnh.
Anh quyết định tin tưởng người con gái này một lần cũng là vì anh chắc chắn sẽ chẳng có một ai có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Bội San, nên chuyện có xem Trác Lâm là em gái hay không, điều đó đối với anh căn bản là không hề quan trọng.
Nhưng ngược lại đối với Trác Lâm thì chính sự chấp nhận của anh đã mở ra cho cô một con đường mới, có lẽ những bước chân chập chững tiến vào chuyện tình của Đình Hạo Nguyên và Bội San đang dần dần được hình thành.
- ---------------
Thấm thoát đã trôi qua hết kì nghỉ lễ Tết, mọi người dần bắt đầu quay trở lại công việc, tiếp tục chật vật với đời vì chén cơm manh áo.
Bội San cũng thế, và dù là một ông chủ lớn thì Đình Hạo Nguyên cũng không ngoại lệ vì anh là chủ thầu tạo nên rất nhiều “chén cơm” cho người khác.
Và kể từ sau ngày ở bệnh viện với Trác Lâm thì Đình Hạo Nguyên cũng chuyển hẳn sang chỗ của Bội San định cư, mặc cho cô có đuổi bao nhiêu lần thì anh vẫn cứ cố thủ không chịu rời đi.
Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Bội Sam quay lại trường học sau những ngày quấn quýt cùng với ông bà ngoại ngoài thị trấn nhỏ. Khi quay trở lại thành phố, điều khiến cô bé vui nhất chính là hay tin Đình Hạo Nguyên chuyển sang sống cùng.
Một gia đình nhỏ, đầy ắp niềm vui và tiếng cười cứ thế nếp sống mới dần đi vào quỹ đạo.
Vẫn như thường lệ, sau khi đưa Bội Sam đến trường học thì đôi “vợ chồng trẻ” thẳng tiến đến tập đoàn.
Sau kì nghỉ có lẽ điều mà tất cả nhân viên trong tập đoàn bất ngờ nhất chính là vị Chủ tịch băng lãnh của họ cùng với Trưởng phòng Lưu đã chính thức công khai hẹn hò chốn công sở.
Họ bước vào tập đoàn nhưng vẫn tay trong tay, cùng nhau vui vẻ song hành bước vào thang máy trước biết bao ánh mắt trầm trồ từ những nhóm nhân viên xung quanh.
“Nè nè, mọi người thấy gì chưa?”
“Thấy rồi, cả công ty ai cũng biết cả rồi.”
“Thật không ngờ trước Tết còn là lời đồn, vậy mà mới sau cái Tết đã công khai bên nhau luôn rồi. Đúng là khó ngờ.”
“Chuyện Chủ tịch và Trưởng phòng Lưu có tình cảm với nhau cả tập đoàn ai mà không biết từ lâu rồi, chỉ là giờ họ mới xác thực với mọi người thôi. Cũng không đến nổi quá bất ngờ.”
Khi cả nhóm vẫn còn đang bàn tán về chuyện tình giữa vị Chủ tịch lạnh lùng và nàng Trưởng phòng xinh đẹp thì sự xuất hiện của Lý Mạn Ngôn và Trác Lâm đã thu hút sự chú ý của họ.
“Chào phu nhân!”
Tất cả nhanh chóng cúi đầu cung kính chào Lý Mạn Ngôn và Trác Lâm cho đến khi họ bước vào thang máy thì cả nhóm mới dám ngẩng mặt lên.
“Chẳng phải cựu chủ tịch và phu nhân của ngài ấy vẫn luôn định cư bên Mỹ sao? Sao hôm nay lại xuất hiện ở tập đoàn vậy nhỉ?”
“Đã vậy còn đi cùng một cô gái quý phái sang trọng nữa chứ...”
“Theo tôi thấy là có mùi không bình thường ở đây rồi đây... Chủ tịch vừa công khai hẹn hò thì lão phu nhân lại đưa một cô gái khác đến, có khi nào là...”
Nữ nhân viên nói đến đây thì cả nhóm liền nảy ra chung một suy nghĩ. Họ nhìn nhau, điều chỉnh âm lượng nhỏ nhất có thể rồi cùng đồng lượt hô lên:
“Là chuyện tình tay ba???”