Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 71: Chương 71: Trả Về Nơi Sản Xuất




《BỆNH VIỆN F》

Trong phòng bệnh hạng VIP, xung quanh giường bệnh, Trác Lâm thật vinh hạnh khi cả một nhà họ Đình đều có mặt đầy đủ bên cạnh cô.

Ai ai cũng lo lắng khi đến giờ Trác Lâm đã hôn mê hơn một giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa tỉnh lại làm Lý Mạn Ngôn và Đình Kiến Chung không khỏi lo âu.

Lúc này Đình Hạo Nguyên và Bội San cùng quay trở lại sau khi ra ngoài gặp bác sĩ, anh vừa vào trong đã lên tiếng thông báo với mọi người ngay.

“Cô ấy chỉ bị hạ đường huyết thôi, cần điều chỉnh lại chế độ ăn uống lành mạnh, nghỉ ngơi hợp lý là được.”

Nghe Đình Hạo Nguyên thông báo xong, sợi dây căng thẳng trong người Lý Mạn Ngôn mới được cắt đứt.

“Vậy thì tốt rồi, mẹ còn sợ tiểu Lâm nó xảy ra chuyện gì thì không biết nên ăn nói thế nào với anh chị Trác.”

“Mẹ lo như vậy thì nên sớm trả cô ta về nơi sản xuất.”1

“Cái thằng này, sao con cứ mở miệng ra là toàn nói lời cay đắng vậy. Con không yêu người ta thì cũng không nên đối xử lạnh nhạt như thế, huống chi Trác Lâm nó còn là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ với con.”

“Chuyện đó chỉ có mọi người để tâm tới chứ con thì không.”

Đình Hạo Nguyên nghiễm nhiên trả lời không một chút áy náy trong lòng. Cho đến giờ thì Bội San mới tin vào lời đồn về anh, một người đàn ông lạnh lùng vô cảm, đối xử với ai cũng thờ ơ, tẻ nhạt.

Nghĩ đến đây thì cô lại cảm thấy vô cùng may mắn khi được anh yêu thương, cưng chiều như thế. Xung quanh anh có biết bao bóng hồng vậy mà anh lại đi si tình với một người mẹ đơn thân như cô đúng là chuyện khó tin nhất trên đời này mà.

“Anh hai, em thấy chị Lâm cũng tốt mà, vừa hiền lại giỏi giang chu đáo nữa, anh không thấy động lòng chút nào sao?”

Đình Mẫn Giao không hề kiêng dè trước sự có mặt của Bội San mà vẫn thản nhiên hỏi Đình Hạo Nguyên những chuyện không nên hỏi, khiến Bội San có chút trầm ngâm trong lòng, thật ra cô cũng đang muốn nghe câu trả lời của anh là như thế nào...

“Đó cũng là do em nhận thấy. Còn anh thì không hề cảm nhận được.”

Một câu trả lời khiến cả nhà họ Đình đều câm nín, đúng lúc bầu không khí đang rơi vào yên tĩnh thì trên giường bệnh, Trác Lâm đã tỉnh lại.

Cô mơ hồ mở mắt ra ngắm nhìn xung quanh cho đến khi thấy Lý Mạn Ngôn đang ngồi bên cạnh giường thì liền nở một nụ cười dịu dàng.

“Cô...tiểu Lâm lại làm mọi người lo lắng nữa rồi, con đúng là phiền quá...”

Trác Lâm nói xong, định gượng người ngồi dậy nhưng đã bị Lý Mạn Ngôn ngăn lại, giọng bà ôn nhu cất lời:

“Con cứ nằm nghỉ cho khỏe, là do nhà ta không chăm sóc cho con tốt mới để con ra nông nổi này mới đúng, con đừng có suy nghĩ lung tung.”

“Nhưng mà... con làm phiền mọi người quá...”

“Người cũng tỉnh rồi, ba mẹ về nghỉ ngơi.”

Đình Hạo Nguyên ngang nhiên lên tiếng cắt ngang màn diễn thoại áy náy lương tâm của Trác Lâm rồi quay qua nắm tay Bội San, nói tiếp:

“Anh cũng đưa em về, hôm nay chạy tới chạy lui cả ngày đã mệt lắm rồi.”

Nói xong anh nắm tay Bội San cùng đứng dậy.

“Con cũng về vậy ai ở lại chăm sóc Trác Lâm?”

Lý Mạn Ngôn nhanh miệng lên tiếng trước khi Đình Hạo Nguyên đưa Bội San rời đi.

“Tiểu Giao, em ở lại.”

“Em không được, sáng mai em phải quay về Mỹ sớm rồi.”

“Mọi người cứ về nghỉ ngơi đi ạ, con ở lại một mình được rồi.”

“Vậy sao được. Hay để cô ở lại với con.”

“Dạ không cần đâu mà cô...”

“Nhưng mà...”

“Hay là để con với Hạo Nguyên ở lại đi ạ!”

Trong lúc Lý Mạn Ngôn và Trác Lâm kẻ nói qua người nói lại thì Bội San đã lên tiếng, lời đề nghị của cô ngay lập tức thu hút hết thảy những ánh mắt trong phòng.

“Không gian ở đây có chịu như vậy sao lại để em ở lại được.”

Biết Đình Hạo Nguyên đang không đồng ý, cô liền dùng nụ cười lẫn ánh mắt trìu mến để âm thầm thuyết phục anh.

“Em ở lại được mà...”

Khẽ nói với người đàn ông của mình xong, Bội San quay qua nhìn Đình Kiến Chung và Lý Mạn Ngôn, tiếp lời:

“Hai bác về nghỉ ngơi sớm đi ạ, Trác Lâm cứ để con với Hạo Nguyên chăm sóc cho.”

“Chị San San đã nói như vậy rồi thì mình về thôi ba mẹ, sáng mai lại vào thăm chị Lâm sớm.”

“Vậy phiền cháu ở lại với Hạo Nguyên chăm sóc Trác Lâm hộ bác một đêm, sáng mai bác sẽ vào sớm.”

“Dạ không phiền gì đâu ạ, hai bác với em đi đường cẩn thận.”

“Ừm. Vậy hai bác về. Trác Lâm cô chú về nhé!”

“Dạ, cô chú đi đường cẩn thận ạ!”

“Anh chị hai ở lại vui vẻ, em về đây. Bái bai...”

Đình Mẫn Giao tinh nghịch vẫy tay chào Đình Hạo Nguyên và Bội San rồi nhanh chân theo sau ba mẹ mình rời khỏi phòng bệnh.

“Sao tự dưng lại muốn ở lại đây, anh có thể thuê người chăm sóc cô ấy mà.”

Đình Hạo Nguyên tỏ vẻ không được hài lòng, sau đó thì lại nắm tay kéo cô ngồi xuống sô pha.

“Nếu đơn giản như anh nghĩ thì lúc nãy bác gái đâu có đòi ở lại.”

Bội San nhìn khuôn mặt không vui của nam nhân trước mặt mình khẽ cười nói rồi nhìn về phía Trác Lâm, sau đó đứng dậy và bước đến giường bệnh, nhỏ giọng hỏi thăm:

“Cô Trác, cô thấy trong người thế nào rồi?”

“Tôi ổn.”

Đối đáp lại sự quan tâm của cô là ánh mắt lạnh nhạt và hai từ cục xúc của Trác Lâm.

“Vậy cô có cần gì không?”

Tuy bị đối xử không mấy thân thiện nhưng Bội San vẫn hòa nhã mà tiếp tục hỏi han.

Không biết có phải sự tận tâm của Bội San đã lung lay được cõi lòng của Trác Lâm hay không mà cô lại nở một nụ cười với Bội San, đến cả cách nói chuyện cũng thay đổi.

“Không cần đâu. Vả lại tôi có thể ở lại một mình nên cô với Hạo Nguyên cứ về nghỉ ngơi đi.”

“Tôi đã nhận lời với hai bác sẽ ở lại chăm sóc cô nên tôi sẽ ở lại. Nếu cô không cần gì thì nghỉ ngơi đi ha, khi nào cần gì hay thấy khó chịu trong người thì cứ gọi tôi.”

“Ừm, cảm ơn cô!”

“Em cũng lại sô pha nằm nghỉ đi, anh ra ngoài một chút rồi quay lại ngay.”

Đình Hạo Nguyên nắm tay Bội San, dẫn cô quay lại sô pha ép cô nằm xuống cho bằng được rồi mới rời khỏi phòng bệnh, để lại cho Bội San một thắc mắc to đùng.

Lúc đầu cô còn vùng vằng không chịu nằm xuống nhưng khi nằm xuống rồi, Đình Hạo Nguyên đi chưa bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, chỉ còn một mình Trác Lâm là chưa hề chợp mắt.

Cô ngồi dậy một cách khỏe khoắn, giương ánh mắt lạnh hơn băng nhìn chằm chằm về phía cô gái đang nằm trên sô pha, mang theo cả tấn căm phẫn bủa vây lấy người phụ nữ ấy.

Nhìn người đàn ông mình thích, quan tâm chăm sóc, cử chỉ dịu dàng với người con gái khác, nói không đố kỵ, không ghen tức thì đó chính là giả tạo.

Nhưng thật đáng hận hơn là chính cô lại đang phải diễn cái bộ mặt bình thản, hiền dịu vô cùng giả tạo ấy trước mặt tất cả mọi người, càng nghĩ Trác Lâm lại càng thêm căm hận trong lòng.

Cô cứ ngồi đó, nhìn Bội San như muốn ăn tươi nuốt sống cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngày một đến gần thì mới vội vã nằm xuống, giả vờ như đã ngủ.

Tiếng bước chân ấy không ai khác ngoài Đình Hạo Nguyên đã quay trở lại, trên tay anh còn mang về một tấm chăn nhỏ.

Thấy cô gái của mình đã ngủ say, anh liền cong môi cười rồi ân cần đắp chăn lại cho cô, sau đó anh tắt bớt đèn trong phòng rồi mới quay lại sô pha ngồi, không lâu sau anh cũng bắt đầu thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.