“Ai nói không dám?”
Giọng nói nghiêm trang của Lý Mạn Ngôn lạnh lùng vang lên khiến Bội San giật mình, cuống cuồng đẩy Đình Hạo Nguyên ra xa.
Ngay lập tức cô cúi thấp đầu trước bộ ba Lý Mạn Ngôn, Đình Kiến Chung và Trác Lâm.
“Dạ hai bác mới về!”
“Ở đây không chào đón cô, tiểu Lâm tiễn khách hộ cô.”
Vẫn với thái độ không xem Bội San ra gì, căn dặn Trác Lâm xong Lý Mạn Ngôn liền quay lưng bước đi.
“Khoan đã.”
Tiếng gọi của Đình Hạo Nguyên đã ngăn cản bước chân của Lý Mạn Ngôn, bà xoay người lại nhìn người con trai của mình, chờ đợi anh tiếp lời:
“Hôm nay tiểu San đã dậy từ sớm đi chợ mua thực phẩm rồi mang qua đây còn đích thân nấu rất nhiều món đều là vì ba mẹ, hai người ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lý Mạn Ngôn lướt mắt nhìn qua những món ăn trên bàn, sau đó vẫn là sắc mặt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Bội San. Sau vài giây suy nghĩ bà quyết định đi đến bàn ăn và ngồi xuống.
Thấy vợ mình đã chịu nán lại, Đình Kiến Chung cũng lẳng lặng ngồi vào vị trí của mình thường ngồi.
“Tiểu Lâm, con cũng ngồi xuống đi.”
“À... dạ!”
Nghe lời Lý Mạn Ngôn, Trác Lâm liền đi tới kéo ghế ngồi cạnh bà.
Thấy mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, Bội San không giấu được nét mặt vui mừng, cô nhìn sang Đình Hạo Nguyên mỉm cười hạnh phúc rồi cũng được anh nắm tay đưa đến chỗ ngồi.
“Đột nhiên cô muốn uống nước cam, tiểu Lâm con có thể...”
“Dạ để con, bác chờ con một chút.”
Bội San còn chưa kịp ngồi thì lại chạy đi vắt cho Lý Mạn Ngôn một ly nước cam.
“Sẵn tay thì làm cho tiểu Lâm một ly luôn.”
“Dạ!”
Đình Hạo Nguyên đã nhíu chặt mày kiếm sắc lạnh, anh thừa biết mẹ mình đang cố tình làm khó Bội San. Thấy cô vất vả anh cũng đâu thể ngồi yên nên liền đi đến phụ cô một tay.
Nhưng chỉ vừa đi tới Bội San đã nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở:
“Anh lại đây làm gì? Mau về chỗ đi.”
“Anh phụ em.”
Nói xong Đình Hạo Nguyên liền lấy dao định cắt cam nhưng đã bị Bội San giành lại.
“Em làm được, anh mau về chỗ ngồi đi. Đừng để hai bác không vui.”
“Nhưng...”
“Đi đi mà...”
Mặc dù rất không muốn nhưng anh đành phải hậm hực quay về chỗ ngồi, dõi mắt nhìn theo mỗi nhất cử nhất động của cô gái nhỏ.
Qua vài phút, Bội San cũng vắt xong bốn ly nước cam, cô mang tới cho mỗi người một ly.
“Dạ nước cam của bác.”
Cô đặt ly nước xuống trước mặt Lý Mạn Ngôn rồi lại đứng ngay tại chỗ chờ đợi bà nâng ly lên uống, nhưng chờ mãi Lý Mạn Ngôn vẫn không động tới ly nước khiến Đình Hạo Nguyên vô cùng bực bội.
“Tiểu San, em qua đây ngồi đi.”
Đến khi Đình Hạo Nguyên lên tiếng thì cô mới dè dặt lui về chỗ ngồi.
“Bác dùng thử món này nha!”
Cô lấy đũa muốn gắp thức ăn cho Lý Mạn Ngôn nhưng lại bị bà lấy tay đậy miệng chén lại khiến cô ngại ngùng.
“Anh muốn ăn món đó, cho anh.”
Đình Hạo Nguyên lại lên tiếng, anh đưa chén đến đũa thức ăn trên tay Bội San, nhận lấy miếng thức ăn sau đó liền bỏ vào miệng, ăn ngon lành.
“Vợ con nấu ăn rất ngon! Ba mẹ cũng nếm thử đi.”
Ăn xong Đình Hạo Nguyên liền khen tấm tắc nhưng câu từ của anh lại khiến Bội San vô cùng ngại ngùng, cô đá nhẹ vào chân anh một cái thay cho lời cảnh cáo.
Trước khi đến đây cô đã dặn rất nhiều lần là ở trước mặt ba mẹ, anh không được gọi cô là “Vợ” nhưng tên đại ma đầu này lại luôn luôn bá đạo không chịu nghe.
“Vợ?” Lý Mạn Ngôn lạnh giọng nhắc lại từ Vợ mà Đình Hạo Nguyên vừa gọi Bội San, sau đó bà lại nghiêm giọng tiếp lời:
“Cưới hỏi khi nào mà con lại gọi cô ta là vợ? Vợ của con hay vợ của người khác?”
“Mẹ/Hạo Nguyên.”
Cả Đình Hạo Nguyên và Bội San đều đồng thanh lên tiếng, cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông, gọi lớn tên anh như đang nhắc nhở rằng anh không nên nổi giận ngay lúc này.
Cô có thể nhẫn nhịn, dẫu sao trước đây cô cũng đã trải qua không ít lời nói lẫn cách hành xử cay nghiệt của mẹ chồng cũ nên chỉ với mấy lời nói ấy của Lý Mạn Ngôn thì vẫn dư sức nằm trong khả năng chịu đựng của cô.
Lúc trước cô nhẫn nhịn là vì con gái của mình, hôm nay cô ẩn nhẫn chịu đựng là vì người đàn ông của mình, vì tình yêu của cả hai, nếu bây giờ Đình Hạo Nguyên nổi nóng thì chẳng phải công sức của cô đều đổ sông đổ biển rồi sao.
Đình Hạo Nguyên dường như cũng đã nghĩ đến điều đó nên anh hậm hực ngồi trở xuống, uống ngay một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh.
“Bác nói đúng. Cháu và Hạo Nguyên chưa kết hôn nên không tính là vợ chồng. Nhưng cháu không là vợ của anh ấy thì cũng không là vợ của bất cứ một ai khác.”
“Cháu từng kết hôn, điều đó cháu không phủ nhận. Nhưng đó đã là chuyện của trước đây, hiện tại cháu chỉ yêu một mình Hạo Nguyên, tụi con cần nhau. Hi vọng bác có thể suy nghĩ lại mà cho con một cơ hội được ở bên cạnh anh ấy.”
Những lời nói của Bội San khiến bầu không khí trong gian phòng chợt rơi vào trầm lặng, mỗi một người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Đình Hạo Nguyên từ lâu đã nắm chặt tay cô gái, âm thầm trao cho cô một niềm tin về tình yêu to lớn.
Sau một khoảng lặng, Lý Mạn Ngôn cũng chuyển tầm mắt nhìn vào Bội San, điềm đạm cất lời.
“Ý tứ trong lời nói của cô là sẽ không rời xa con trai tôi?”
“Trừ khi anh ấy không còn yêu con nữa.”
Thấy Bội San dứt khoát trả lời như vậy, Lý Mạn Ngôn cũng chẳng muốn nói gì nữa. Bà lẳng lặng đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Thấy vậy Trác Lâm cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Trong chốc lát, phòng ăn chỉ còn lại ba người. Trước khi lên phòng với Lý Mạn Ngôn, Đình Kiến Chung đã bỏ lại một câu:
“Chuyện của hai đứa ba không xen vào, nhưng ba muốn nhắc cho con biết rằng mẹ con mắc bệnh tim, không chịu được tức giận quá mức. Con nên lựa lời mà thuyết phục bà ấy. Và từ giờ về sau ba không muốn thấy thái độ lạnh lùng của con dành cho bà ấy thêm một lần nào nữa.”
Nói xong Đình Kiến Chung mới rời đi, giờ đây chỉ còn lại một mình đôi trái gái trẻ với những nỗi buồn chan chứa trong lòng.
Người đàn ông nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái, nhẹ nhàng nâng niu như búp hoa nhỏ nhắn.
Ánh mắt anh nhìn Bội San luôn là những tia trìu mến yêu thương.
“Em đừng lo, dù như thế nào anh vẫn sẽ yêu em, ở bên cạnh em không rời.”
“Nhưng anh đã nghe thấy bác trai nói rồi chứ? Sau này không được nói chuyện lạnh nhạt với mẹ anh nữa đó.”
“Dạ vợ, vợ nói gì anh cũng nghe.”
Nam nhân sủng vợ tận trời không ngừng nịnh nọt khiến Bội San phải bật cười chịu thua trước những câu từ ngọt ngào như đường mật của anh.
“Anh càng ngày càng dẻo miệng.”
- -------------------------------
Cùng lúc này trên phòng ngủ, Trác Lâm bắt gặp nét mặt suy tư của Lý Mạn Ngôn, dường như bà đã bị dao động bởi những lời nói vừa rồi của Bội San, khiến cô không khỏi lo âu.
Hiện tại kế hoạch của cô đã không thể chia cắt được tình cảm giữa Đình Hạo Nguyên và Bội San, nếu đến Lý Mạn Ngôn cũng đồng ý cho họ đến với nhau thì chẳng phải Trác Lâm cô sẽ là người bị đá sang một bên hay sao?
Không cam tâm để miếng mồi lớn vụt mất khỏi miệng, Trác Lâm liền lên tiếng thăm dò.
“Cô đang nghĩ về chuyện của Hạo Nguyên sao?”