Trầm Huân Khanh đặt ly nước cam ép lên bàn, chớp mắt nhìn Trầm Tịch Dương hỏi, “Mami, người đang làm gì thế a?”
“Cảm ơn bảo bối, mami đang làm việc tốt, trừ gian nha!”
Trầm Tịch Dương vỗ ngực hào sảng đáp. Kì thực cô đang thao tác tấn công tường lửa bên phía Kính Thiên Dương.
Cô cũng không định nói mấy chuyện này cho bảo bối nghe, dù bé có là thần đồng đi chăng nữa nhưng một đứa bé năm tuổi sao có thể hiểu những dãy số lập trình cực kì phức tạp này chứ?
Bảo bối nhu thuận gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Trầm Tịch Dương.
Sau hai mươi phút rốt cuộc Trầm Tịch Dương cũng xâm nhập vào mạng nội bộ nhà Kính Thiên Dương.
Sau lần rò rỉ video nóng lần trước, cô ta đã thuê thêm một lượng lớn cao thủ bảo mật thông tin cho mình.
Trầm Tịch Dương gõ gõ, đám nhãi nhép kia lúc cô còn tung hoành giang hồ không biết còn đang ở cái xó nào đâu! Muốn đấu với cô, còn khuya mới có cửa!
Trừ lần gặp người kia ra, chưa bao giờ Trầm Tịch Dương thất thủ.
Bảo bối nhìn màn hình không chớp mắt, thao tác của mẹ bé thật đáng sợ a! Xem ra Kính Thiên Dương kia chọc mẹ bé không nhẹ a!
Sau khi chuẩn bị xong đòn phản kích, Trầm Tịch Dương cảm thấy buồn ngủ, haizz, xem ra ngày hôm nay đã tiêu tốn của cô khá nhiều năng lượng, cần phải ngủ bù.
“Oáp, bảo bối a, bao giờ đến bữa tối thì gọi mami dậy nha!”
Bảo bối hôn lên trán Trầm Tịch Dương, “Mami ngủ ngon.”
Dứt lời Trầm Huân Khanh đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Từ nhỏ Trầm Tịch Dương đã mắc chứng bệnh khó ngủ, khi ngủ thì rất khó sâu giấc, lại hay mơ thấy ác mộng.
Lần này ngoại lệ, cô ngủ rất an giấc, còn mơ thấy gia đình cô thuở trước. Có cha, có mẹ, có anh trai.....
Mọi thứ thật tốt....
Trầm Tịch Dương mơ thấy một lần nghỉ hè, cô được gửi về quê mẹ ở vùng biển, tình cờ quen một anh trai hàng xóm thú vị.
“Huhu, hôm nay anh hứa dẫn em đi ngắm sao mà.”
Cậu bé khó xử.
“Nhưng hôm nay không trăng không sao.”
Cô bé không nói lí, phồng má tức giận, “Không chơi với anh nữa, đồ không giữ lời.”
Sau đó thời gian nhanh chóng chuyển sang buổi đêm.
Cậu bé khẽ xoa đầu cô bé, nhe răng cười, đáng yêu vô cùng.
“ Em nhìn kìa, sao kìa.”
Theo hướng chỉ tay của cậu bé, cô bé thấy “sao” thật. Khẽ chau mày hỏi:
“Tại sao lại chỉ có chín ngôi sao, những ngôi sao khác rụng hết rồi sao?”
Cậu bé ôn tồn giải thích, “Muội muội ngốc, số chín đẹp, tượng trưng cho thiên trường vạn cửu, những ngôi sao khác lặn đi nhường chỗ cho chín ngôi sao đẹp đẽ này rồi!”
Cô bé vẫn thắc mắc, “Tại sao vì sao này lại to hơn bình thường chứ.”
_________
1 đoạn quá khứ của Nghiêu Dương ~
#UyenToTo