Trạch Cầm viên.
Ba mươi phút sau.
Xe vừa dừng trước cửa thì Trầm Tịch Dương đã vội vàng bước ra.
Mạc Tu Nghiêu tưởng cô nổi giận, không nhịn được mà mở miệng trước, “Trầm Tịch Dương, em đứng lại cho anh!”
Trầm Tịch Dương nghe vậy thì cơ thể khựng lại, cô cố nín cười, thì ra người này tưởng cô giận anh ta!
“Có chuyện gì?”
“Lần sau không cho phép làm lơ anh!”
“Ah? Anh không phải ghen?”
Mạc Tu Nghiêu mở cửa xe bước ra, nắm chặt lấy bàn tay của cô, còn không quên đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ, bá đạo nói, “Không ghen! Anh rõ ràng là bạn trai danh chính ngôn thuận của em! Vậy mà cả buổi em tiếp chuyện với Sở Kinh Lan, mà hai chúng ta mới hẹn hò được hai tiếng, hai mươi bảy phút, năm mươi mốt giây!”
“................”
Người này đích thực hẹp hòi a! Không phải cô muốn làm quen với thế giới của anh ấy sao???
Trầm Tịch Dương còn chưa kịp nói gì thì thấy Khanh bảo bối đang đứng từ xa, hai tay đút túi quần nhìn về phía họ.
Trầm Tịch Dương lập tức thoát khỏi ma trảo của ai kia, chạy như bay về phía Trầm Huân Khanh, đưa tay bịt mắt bé:
“Bảo bối không thấy gì! Bảo bối không nhớ gì!”
“Bảo bối không thấy gì! Bảo bối không nhớ gì!”
“Bảo bối không thấy gì! Bảo bối không nhớ gì!”
Cứ như vậy Trầm Tịch Dương lặp đi lặp lại thần chú thôi miên cô học được trên TV.
Trầm Huân Khanh, “...............”
Ai đó làm ơn hãy nói người phụ nữ thiểu năng này không phải mẹ bé đi!
“Mami, bảo bối không phải đứa con nít lên ba không biết gì!”
Trầm Tịch Dương nhún vai thản nhiên nói, “Nhưng bảo bối là đứa con nít lên năm a!”
Trầm Huân Khanh, “..............”
Mami đi với lão cha nửa ngày, đã học được cái tính xấu độc mồm độc miệng đó rồi!
Ba người vừa dọn xong đống đồ ăn của Sở Kinh Lan thì Mạc Tu Nghiêu nhận được điện thoại cần đến công ty gấp.
Khanh bảo bối trông thấy mami nhà mình lưu luyến tiễn biệt lão cha thì mở miệng châm chọc, “Người cũng thật không có tiết tháo nha! Bảo bối còn nhớ mấy hôm trước ai đó còn thề sống thề chết không bao giờ quay lại với lão cha đó!”
Trầm Tịch Dương được hưởng chút thần khí từ Mạc Tu Nghiêu, tu vi đã tăng cao không ít, hất cằm kiêu ngạo nói, “Tiết tháo là cái gì? Có ăn được không? À, phải rồi, từ khi quen biết cha con, mami đã quên mất hai chữ “tiết tháo” viết như thế nào rồi!”
“.............” Bảo bối trong lòng khóc thầm, mami ngày càng khó chơi rồi TT
“Bảo bối ngoan, đừng buồn! Đi, mẹ con chúng ta đi chém mấy con gà công nghiệp!”
Bảo bối khẽ thở dài, xem ra mẹ bé thông suốt rồi. Quyết định ở bên cha chắc mẹ cũng đã suy nghĩ kĩ.
Dù sao lão cha của bé không tệ, năng lực rất tốt, có khả năng bảo vệ mẹ bé.
Thôi thôi bé cũng chẳng quấy phá hai người họ nữa, chỉ cần mẹ bé hạnh phúc là được rồi!
Chỉ là lão cha xấu tính kia bé vẫn còn ghim thù == chờ thời cơ chín mùi, Trầm Huân Khanh đây nhất định cho người một nhát!!!