Trầm Tịch Dương trầm tư chìm vào hồi ức lúc nào không hay.
Trước đây Mạc Tu Nghiêu từng dẫn Trầm Tịch Dương đến căn biệt thự của anh trên núi.
Cô đứng trên đỉnh núi cao nhìn ra biển, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh thổi qua.
“Aaaaaaaaaaa...”
Trầm Tịch Dương hướng ra phía biển hét thật to, đứng từ trên cao ngắm nhìn mọi cảnh như thế này, vạn vật thật nhỏ bé.
Cô đã từng nhìn trời tự hỏi: đôi cánh của tôi bao giờ mới có thể thực sự bay trên bầu trời rộng lớn?
Sau đó anh đứng dựa người vào gốc cây ngọc lan, kể cho cô nghe chuyện xưa của mình, kể về mối tình đầu của anh.
Thanh âm khàn khàn run rẩy của anh khi kể lại đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ.
“Có một thời gian tôi sống ở đây. Nói chính xác không phải sống mà là giam cầm. Có một cô gái nhỏ xuất hiện vào một ngày đẹp trời. Cô ấy bám theo tôi khắp nơi, kể cho tôi rất nhiều chuyện kì quái. Cây ngọc lan kia là tự tay cô ấy trồng.”
Sau đó cô thắc mắc, “Nhưng đây là vùng biển, còn nằm sát biển luôn, ngọc lan là giống cây nước ngọt sao có thể sống được?”
Anh ôn tồn giải đáp, “Khi đó tôi cũng nghĩ như thế, còn cho là cô ấy bị khùng...”
Anh lại kể tiếp về cô gái nhỏ kiên cường ấy, “Một lần bão biển đã suýt cướp đi sinh mệnh người con gái anh yêu. Vì đây là vùng núi cao sát biển, có nguy cơ sạt lở rất cao. Cô ấy đã bất chấp tất cả chỉ để di chuyển cây ngọc lan nhỏ vào chậu... Đến khi bão tan trước cửa biệt thự nhà tôi xuất hiện một chậu ngọc lan nhỏ... Còn cô bé đó không bao giờ xuất hiện nữa....”
Trầm Tịch Dương bừng tỉnh ngộ, tại sao cô lại không sớm nghĩ ra chứ!
Phải rồi, Kính Thiên Dương đã thất lạc từ nhỏ, trùng khớp với mối tình đầu của Mạc Tu Nghiêu, chỉ là cô không ngờ hồi nhỏ cô ta lại có một mặt đáng yêu như thế!
Có lẽ con người ta trưởng thành cũng đều sẽ thay đổi đi.
Trầm Tịch Dương hít một hơi thật sâu, xem ra lần này cô có thể thực sự buông tay rồi....
Có thể âm thầm ở phía sau chúc cho cho anh một đời hạnh phúc bên người con gái anh yêu.
Từ giờ cô chỉ có một mục tiêu duy nhất, hoàn thành kế hoạch hợp tác cùng.... người kia, sau đó cô và bảo bối sẽ lại ra nước ngoài, du lịch khắp năm châu bốn bể, sống một cuộc đời tiêu dao tự tại.
“Dương tỷ, Dương tỷ.....” Hà Dĩnh Nhi thấy Trầm Tịch Dương thất thần hồi lâu, khẽ lay người cô gọi.
“Ah, Dĩnh Nhi, có chuyện gì sao?”
Hà Dĩnh Nhi lo lắng đáp, “Dạ, hiện tại bên phía người mẫu không có người chịu kí hợp đồng với chúng ta.....”
“Em đã liên hệ với rất nhiều bên, còn gửi bản thảo mẫu thiết kế của chị nhưng họ đều từ chối..... Hình như.... có người phía trên phong sát chị....”
Trầm Tịch Dương cười cười, người phía trên kia cô đương nhiên biết là ai! Chỉ là cô không hiểu tính ra cô cũng chỉ là một nhân viên có chút ưu tú, tại sao Kính Thiên Dương có nhất thiết phải nhằm vào cô?
“Sắp tới cũng là tuần lễ thời trang, Dương tỷ, nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta....”