Thiết kế của Trầm Tịch Dương rất nhanh được treo lên, là một chiếc váy màu xanh dương nhạt, cổ tròn, hoa văn mây sóng nhìn qua có vẻ đơn điệu.
Trầm Tịch Dương mỉm cười nhìn đứa con tinh thần của mình, thiết kế này nghiêng về sự thanh nhã, cao quý, rất hợp với phong cách của Bạch Khánh Chi.
Không biết vô tình hay cố ý, Ý Hoan lại cùng một phòng thay đồ với cô.
Nghiên Kỳ thấy chiếc váy của Trầm Tịch Dương thì xì một hơi khinh thường, “Tôi còn tưởng cô có tài thế nào cơ! Chẳng qua cũng chỉ là một tấm dẻ rách mà thôi!”!
“Nghiên Kỳ cô đừng có mà quá đáng!”
“Ôi Dĩnh Nhi à, cô còn không chủ động xin đổi nhà thiết kế rỗi, hay là chị em tình thâm muốn chết chìm cùng với cô ta hay sao?”
“Không liên quan tới cô!”
“Thật không biết tốt xấu! Người khác đã có ý tốt nhắc nhở....”
Trẫm Tịch Dương dứt khoát quay lưng ra ban công kế bên đứng một lát, còn nghe cô ta lải nhải đầu cô chắc sẽ nổ tung mất.
Công ty giải trí Đế Thần nằm ngay khu trung tâm, vì thế quãng đường này thường xuyên xảy ra tắc nghẽn giao thông.
Trầm Tịch Dương đưa mắt bâng quơ nhìn dòng người tấp nập phía dưới.
Một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ nổi bật giữa hàng dài cây số xe. Cửa kính bỗng nhiên mở ra, khuôn mặt người đàn ông hư hư thực thực hiện ra.
Khuôn mặt như ngọc, mày tự kiếm, mũi cao thẳng, một đôi mắt xếch hẹp dài đầy tà khí.
Trầm Tịch Dương cảm giác trống ngực mình như lỡ một nhịp, hơi thở cô gấp gáp, đôi mắt cố mở ra thật to để nhìn rõ người đàn ông kia hơn.
“Dĩnh Nhi, em ở lại trồng đồ, chị có việc gấp.”
Hà Dĩnh Nhi còn chưa kịp trả lời thì thân ảnh Trầm Tịch Dương đã thoảng qua như một cơn gió, bộ dáng thất thố này của Dương tỷ, quả thực cô nàng chưa từng thấy qua.....
Trong lòng lại ngập tràn lo lắng, rốt cuộc là có việc gì a?
Lại nói Trầm Tịch Dương lúc này đang đứng trước cửa thang máy.
Cô thật muốn chửi thề, thang máy vẫn chưa đến!
Cô không thể đứng chờ được....
Người kia sẽ đi mất....
Trầm Tịch Dương đành phải chạy cầu thang dành cho người đi bộ.
Dù sao với thể lực của cô chạy từ trên tầng 12 xuống cũng không vấn đề gì, có khi còn nhanh hơn đứng đó đợi thang máy đến.
Vài phút sau rốt cuộc Trầm Tịch Dương cũng chạy xuống tầng 1. Cô lao thật nhanh ra đường, chiếc Ferrari chỉ còn cách vài chục mét.
Mồ hôi trên trán Trầm Tịch Dương đầm đìa, không phải vì mệt mà vì cô nóng lòng muốn xác định danh tính của người kia- có phải là người cô cần tìm hay không....
“Cốc....Cốc....”
Trầm Tịch Dương không để ý hình tượng gõ vào cửa kính, nói, “Xin lỗi, tôi có việc gấp cần nhờ. Giúp tôi được không?”
Người bên trong xe lập tức mở cửa, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông hiện ra dưới ánh mắt trời.....
Trầm Tịch Dương cả người như bị rút hết sức lực, đó không phải là anh ấy.....
Đôi môi của cô đã trắng bệch vài phần, run rẩy nói, “Xin lỗi, là tôi nhầm người....”