Hai mẹ con Mộc Thuần tìm đến bàn đã đặt sẵn, ngồi xuống và bắt đầu vui vẻ chờ đợi nồi lẩu sôi để cho thịt và hải sản vào, mùi thơm trong lốc chát bay lên làm Tử Thiêm phấn khích lắc lư chân. Thấy con trai như thế, tâm trạng của cô cũng tốt lên theo. Mặc dù cô đã dần quen với các món ăn ở Mỹ nhưng không có món nào thật sự hợp khẩu vị giống như thức ăn của quê nhà.
Nhà hàng nổi tiếng danh xứng với thực, phục vụ chu đáo, thức ăn ngon, sạch sẽ thoáng mát. Mộc Thuần và con trai ăn xong liền gọi người đến đưa thẻ để tính tiền, nhân tiện hỏi:
“Có thể cho tôi biết muốn làm thẻ hội viên của nhà hàng này thì phải đăng ký ở đâu không?”
“Vâng, chờ tôi một chút, tôi sẽ mang giấy tờ đến ngay cho quý khách.”
Nhân viên thấy có người muốn làm thẻ thì vô cùng mừng rỡ, bởi vì mỗi lần giúp khách điền thông tin đăng ký sẽ được nhận thưởng theo phần trăm, hoa hồng từ việc này cũng rất nhiều.
Mộc Thuần chờ một lát thì nhân viên nữ kia đi đến, để cô kê khai thông tin, khom người ở bên cạnh giải thích:
“Muốn đăng ký làm hội viên cũng không khó, sau khi điền thông tin thì nạp tiền vào thẻ, sau này quý khách đến đây ăn dùng thẻ hội viên có thể được giảm giá, hơn nữa còn được ưu tiên khi nhà hàng tổ chức sự kiện.”
“Nạp bao nhiêu?”
“Thưa quý khách, tối thiểu là ba ngàn.”
“Ba ngàn đô sao?” Mộc Thuần chậm rãi hỏi lại, nếu trước kia cô nghe phải trả trước số tiền lớn như thế chỉ để đi ăn, cô sẽ khóc ba ngày ba đêm vì đó là tiền dành dụm cả mấy tháng của cô. Nhưng giờ thì ba ngàn cũng không phải con số quá lớn nữa.
Cô chỉ hỏi lại để tránh nhầm lẫn, tiếc rằng lọt vào tai của “ai đó” đang ngồi gần chỗ cô thì biến thành một nghĩa khác. Một giọng nữ có chút chói tai vang lên:
“Ha ha, không có tiền thì đừng có ra vẻ, thấy tiếc sao?”
Mộc Thuần liếc mắt nhìn người phụ nữ lắm miệng kia, khẽ nhíu mày. Nhân viên đứng đó có chút lúng túng nói thêm:. Đam Mỹ Sắc
“Quý khách, ba ngàn đô này không phải chỉ là phí làm thẻ hội viên, mà số tiền sẽ được giữ lại trong thẻ để sau này dùng. Có rất nhiều ưu đãi nếu…”
Không đợi nhân viên nói xong, Mộc Thuần đã cười rồi đưa một cái thẻ ngân hàng khác cho cô ấy và nói:
“Tôi biết rồi, trừ vào thẻ này giúp tôi.”
“Vâng? Tôi làm ngay đây ạ, cảm ơn quý khách!”
Nhân viên nghe lời châm chọc của người bên kia cứ nghĩ là vị khách trước mắt tiếc tiền, nhưng hình như không phải vậy. Cô nàng hớn hở nhận thẻ từ tay Mộc Thuần sau đó rời khỏi, trong lòng thầm đếm số tiền hoa hồng tháng này nhận được.
Mộc Thuần nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, là người đã gây sự với cô khi ở ngoài cửa. Trùng hợp nhỉ? Đặt bừa một bàn cũng ngồi gần cô ta.
Thấy Mộc Thuần quan sát mình, cô gái kia mở to mắt:
“Nhìn cái gì?”
Khóe môi Mộc Thuần cong lên:
“Không có gì, tôi nghe cách cô nói chuyện chua chát như thể chúng ta gây thù chuốc oán từ lâu lắm nên thấy lạ thôi.”
Thù hằn gì? Tất nhiên là không có. Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhưng tâm trạng cô ta vốn rất tệ nên nhìn ai xinh hơn mình cũng ghét bỏ thôi.
Mộc Thuần mặc kệ cô ta rồi ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, lúc này Tử Thiêm trượt xuống khỏi ghế cạnh cô rồi nói:
“Mẹ, con đi lấy kem ăn được không ạ?”
“Ừm, đi đi, cẩn thận một chút.”
“Dạ.”
Nhà hàng này có chỗ tự làm kem miễn phí, là món tráng miệng rất được các bạn nhỏ yêu thích. Tử Thiêm chạy tới bên quầy kem, yêu cầu nhân viên làm một ly kem dâu cho chính mình, nghĩ nghĩ rồi lấy thêm vị socola mẹ thích, sau đó dùng hai tay cầm ly kem trở lại chỗ ngồi.
Mộc Thuần quan sát con trai từ đầu đến cuối, quầy kem miễn phí đó chỉ cách vị trí của cô chừng mười lăm bước chân nhưng cũng phải lưu ý, không hề rời mắt khỏi thằng bé.
Tử Thiêm trắng trắng mềm mềm ôm ly kem hai màu đi về phía mẹ mình, đúng lúc thằng bé sắp đến nơi thì đột nhiên đụng trúng một người.
Quán tính kéo cậu ngã bệt ra đất, mà ly kem kia cũng rơi xuống dưới chân người nọ.
“A! Thằng nhóc này! Mày làm bẩn giày của tao rồi!”
Người phụ nữ bị đúng trúng không ai khác chính là kẻ thích gây sự với Mộc Thuần, phản ứng của Mộc Thuần đã tương đối nhanh, ngay khi nhìn thấy con trai đụng vào người kia cô liền muốn đến đỡ con, nhưng vì đang ngồi cách đó mấy bước chân nên chờ lúc cô đến bên cạnh con thì một âm thanh vang dội truyền vào trong tai.
Chát.
“Mày có biết đôi giày của tao đáng bao nhiêu tiền không hả?”
Người này không biết điên khùng cái gì, bất ngờ di chuyển đụng trúng Tử Thiêm thì thôi, còn thẳng tay tát thằng bé? Âm thanh của cái tát kia đủ để thu hút sự chú ý của rất nhiều vị khách ngồi quanh.
Tử Thiêm bị đánh mà lảo đảo, Mộc Thuần kinh hoảng xông tới đỡ con trai. Khuôn mặt trắng mềm của thằng bé bị một tát này làm cho đỏ ửng lên, chứng tỏ người phụ nữ đó đã dùng lực rất lớn. Cô run run ôm con trai vào lòng, thấy thằng bé mếu máo thì vội vàng vỗ lưng thằng bé:
“Tử Thiêm, ngoan ngoan, đừng khóc. Không sao mà, đừng khóc.”
Tử Thiêm sợ chết khiếp, ban nãy cũng không phải cậu nhóc cố tình! Cú đánh bất ngờ ấy làm đầu óc cậu như ngừng hoạt động trong chốc lát.
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Mộc Thuần nhiễm một tầng lửa giận, cô đứng thẳng người lên. Thấy nhân viên đã chạy đến đây muốn xử lý việc này, cô nói với nhân viên:
“Phiền cô giữ thằng bé giúp tôi.”
“A? Vâng…” Nhân viên không hiểu ra sao, nghe lời ôm lấy Tử Thiêm.
Mộc Thuần lại nói:
“Lùi ra xa một chút.”
Chờ nhân viên đã tránh khỏi chỗ mình, Mộc Thuần vươn tay cầm lấy ly nước trái cây bên cạnh hất thẳng vào mặt của người phụ nữ kia.
“Á! Cô làm cái gì vậy hả?”
Người nọ hét ầm lên, giơ hai tay ra phe phẩy nước bẩn, đầu tóc và mặt mũi tèm lem. Mọi người che miệng không dám phát ra âm thanh nào, xung quanh im thin thít, cứ nghĩ Mộc Thuần làm vậy là xong, nào ngờ cảnh tượng kế tiếp lại càng khiến họ hiểu thế nào mới là kích thích.
Choang.
Mộc Thuần hất nước xong thì thẳng tay đập luôn cái ly thủy tinh trong tay vào đầu cô gái kia, cô ta lập tức choáng váng ngã nhào về phía bàn ăn. Mặc dù cái bàn đã được dọn sạch sẽ chỉ còn lại chút đồ tráng miệng, nhưng cú ngã ấy vẫn khiến trái cây và nước trên bàn đổ rầm rầm xuống.