Hôm sau, giữa trưa Mộc Thuần mới lờ mờ tỉnh giấc, con trai đang nằm bên cạnh cô ngủ ngon lành bị cô vỗ vỗ vào mông.
“Tử Thiêm, dậy thôi.”
Cô mệt vì chuyến bay dài từ Mỹ trở lại nên mới ngủ nhiều, còn con trai thì không biết học đâu ra cái tật ngủ nướng này, chắc chắn là Thiên Tường quá nuông chiều thằng bé rồi. Bình thường một tuần cô chỉ cho thằng bé ngủ đến chiều vào thứ bảy hoặc chủ nhật thôi.
Tử Thiêm lăn một vòng ngồi dậy, mắt mở không lên:
“Mẹ…”
Mộc Thuần vừa gấp chăn vừa nói:
“Dậy đi, mẹ đưa con ra ngoài đi chơi, không phải con muốn đi ăn đồ ngon à?”
Hai mắt Tử Thiêm lập tức sáng ngời và mở to ra, cậu bé vui vẻ bò xuống giường rồi nhảy nhót:
“Lẩu lẩu lẩu! Con muốn ăn lẩu!”
Ở Mỹ mãi chẳng ăn được một nồi lẩu ra trò, cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi!
Mộc Thuần cười nhìn con trai:
“Đợi một chút, mẹ đặt bàn trước đã.”
Hai mẹ con nhanh chóng rời giường, làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi ra ngoài bắt xe buýt đi đến một nhà hàng nổi tiếng trong trung tâm thành phố.
Mộc Thuần hiện tại có dư tiền để mua xe, nhưng bởi vì chỉ dự định ở lại một thời gian ngắn nên luôn di chuyển bằng xe buýt hoặc taxi.
Mộc Tử Thiêm ăn được ngủ được, là một đứa trẻ trắng trắng tròn tròn vô cùng đáng yêu, cho nên khi lên xe đứng ôm chân mẹ, rất nhiều người đều có ý đứng lên nhường chỗ cho thằng bé. Một nữ sinh đứng bên cạnh thấy Tử Thiêm đáng yêu liền hỏi Mộc Thuần:
“Em xin lỗi nhưng con chị dễ thương quá, thằng bé mấy tuổi rồi chị?”
Mộc Thuần chớp chớp mắt:. ngôn tình hay
“Gần bốn tuổi rưỡi rồi em.”
“Chắc là gia đình chị ai cũng đẹp nhỉ? Sinh ra được thằng nhóc cưng quá đi mất. Em nhìn mà còn muốn có con.”
Mộc Thuần nghe lời của cô bé kia mà không khỏi buồn cười, chỉ vì một đứa trẻ đáng yêu mà muốn sinh con? Đến lúc lên giường bệnh, rặn đứa trẻ mà nó cứ bám dính lấy mình không chịu ra thì khóc chẳng kịp, quá đau, quá đáng sợ. Và việc chăm sóc, nuôi dạy con nít không đơn giản chút nào, chỉ cần bất cẩn một chút là khiến đầu óc như tờ giấy trắng của đứa trẻ xuất hiện vết đen ngay.
Mộc Thuần dắt tay con trai xuống trạm xe, đi tới chỗ bán lẩu ở tầng trệt của tòa nhà tích hợp cách đó không xa.
Xung quanh ai cũng đi ô tô đến rồi dừng trước cửa và nhờ người đi đỗ xe hộ, còn hai mẹ con họ thì cuốc bộ từ bên ngoài vào nên rất nhiều người nhìn họ bằng ánh mắt kỳ quái. Nơi này đâu phải ai muốn vào cũng vào được đâu? Nhiều trường hợp ăn một bữa cơm mà không đủ tiền trả rồi lại khóc lóc nằm lăn ra đất, dọa tố cáo nhà hàng người ta lừa đảo đó.
Tại đây, bảo vệ có nhiệm vụ mở cửa cho khách hàng, nhưng khi Mộc Thuần dắt con trai đi tới thì họ lại do dự mà quan sát cô. Trên người cô không có món trang sức nào đắt tiền, đi bộ đến, quần áo cũng tương đối giản dị, trông không giống người giàu.
Nhìn lại, Mộc Thuần mặc một chiếc áo crop top ngắn để lộ vòng eo tinh tế, bên ngoài là áo khoác jean, bên dưới là quần bò màu đen, trừ bông tai ra thì không có thứ gì khác. Tử Thiêm thì càng ăn mặc qua loa hơn, một bộ quần áo thể thao mini màu đen, tuy rằng là của hãng, nhưng theo con mắt nhìn người của hai tên bảo vệ thì cho rằng đây cũng có thể là hàng nhái.
Một tên bảo vệ bước lên trước rồi hỏi:
“Xin hỏi quý khách đến đây có thẻ hội viên hay đặt lịch trước không ạ?”
Quy tắc của nơi này, một là cần thẻ, hai là cho xem lịch hẹn mới được vào trong. Còn có một quy tắc ngầm giữa mấy tên bảo vệ với nhau để tránh đắc tội khách quý nữa là khách phải đi xe sang.
Mộc Thuần cầm điện thoại lên đang định mở thông báo đặt lịch thành công đưa cho bảo vệ xem thì phía sau có âm thanh hối thúc:
“Phía trước nhanh lên được không vậy?”
Giọng nói có vẻ rất chanh chua, Mộc Thuần không thèm quay đầu lại, đưa điện thoại về phía bảo vệ để xác nhận.
“Không có tiền thì đừng đến những nơi sang trọng, ngay cả thẻ hội viên cũng không có là sao? Mất thời gian chết đi được.”
Giọng của người phụ nữ kia lại vang lên, Mộc Thuần còn chưa nói gì, Tử Thiêm đã quay đầu nhìn thử. Cậu chớp chớp đôi mắt to tròn rồi nói với mẹ:
“Mẹ ơi, hay là mình làm thẻ hội viên đi.”
“Ừ, lát nữa mẹ dẫn con đi làm.” Mộc Thuần gật đầu với con trai, vừa lúc này thì cũng đã được bảo vệ xác nhận xong.
Hai bảo vệ không nói gì nhiều mà mở cửa cho mẹ con Mộc Thuần, đến phiên người phụ nữ kia thì họ lại vui vẻ tiếp đón.
Mộc Thuần đi chậm lại, thầm nghĩ đãi ngộ khi là thành viên của nơi này hoàn toàn khác biệt nhỉ?
Bên cạnh có tiếng bước chân cộp cộp cộp, nâng mắt lên, lúc này Mộc Thuần mới thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ vừa rồi. Bộ váy hai dây màu đỏ rượu ôm lấy thân hình đẫy đà của cô ta, trang điểm thật là đậm.
Mộc Thuần đưa mắt nhìn xuống một chút, không phải so sánh quá lên, mà cặp mông của cô ta còn to gấp đôi phần đầu, trông có chút dì dị…
Cô ta quay đầu liếc Mộc Thuần một cái rồi nói:
“Làm thẻ hội viên tốn không ít tiền đâu, cô nghĩ mình giàu lắm hả?”
Mộc Thuần không hiểu ở đâu ra có một người thích gây sự như vậy, cô chỉ cười trừ mặc kệ.
Người kia dường như trời sinh đã ghét Mộc Thuần, vừa hất mông đi ở phía trước vừa nhại lại câu nói của cô:
“Lát nữa mẹ dẫn con đi làm. Ôi ôi, nghe sang thế.”
Cô ta đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bước qua cánh cửa vào trong nhà hàng. Lúc này, Tử Thiêm mới dám lay lay tay mẹ mình và hỏi:
“Mẹ ơi, bà cô đó bị gì thế ạ?”
Mộc Thuần xoa xoa tóc con trai:
“Bà cô ấy không được bình thường, sau này con nhìn thấy phải tránh xa ngay biết chưa?”
“Dạ.”