Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 242: Chương 242: Chưa từng bắt đầu thì làm sao có kết thúc (2)




Hai giờ chiều của nước Y là mười giờ tối ở nước S.

Thời gian nghỉ trưa, Dư Trạch Nam kéo Hạ Tinh Thần đi dạo trung tâm thương mại chọn đồ bơi. Vì buổi tối suối nước nóng tổ chức party. Tối nay tất cả nhân viên đều đến tham gia.

Đồ bơi nam rất dễ chọn, cộng thêm vóc người của Dư Trạch Nam đã hoàn hảo, cho nên anh ta mặc cái gì cũng đẹp. Không tốn bao nhiêu thời gian anh ta đã mua xong. Kết quả, cậu ấm như anh ta trực tiếp kéo Hạ Tinh Thần qua khu đồ nữ.

Anh ta nghênh ngang, dáng vẻ rất thoải mái, nhưng Hạ Tinh Thần lại lúng túng, xấu hổ. May là đang ở nước ngoài, không có ai biết hai người bọn họ.

Ở đó một lúc, chuông báo thức điện thoại reo lên. Cô nhìn thời gian, đúng lúc mười giờ. Cô phải gọi điện thoại cho con trai, trễ một chút nữa Đại Bạch sẽ ngủ.

“Anh đi trước đi, tôi gọi điện thoại một chút.” Hạ Tinh Thần vừa nói vừa đi qua một bên. Dư Trạch Nam cũng không thèm để ý, anh ta “Ừ” một tiếng, chắp tay sau lưng cẩn thận chọn đồ nữ cho cô. Tầm mắt anh ta lướt qua người cô, lại nhìn sang số đồ nữ.

Phủ Tổng thống.

Trong phòng khách, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng trên thảm, thằng bé chu cái miệng nhỏ chơi điện thoại.

Người nào đó đang trầm mặt ngồi trên sô pha lật văn kiện sau lưng thằng bé. Hạ Đại Bạch biết tâm trạng của Tiểu Bạch kém, không, là rất kém rất kém, vô cùng kém, cho nên thằng bé chơi game cũng không thoải mái, lúc muốn hoan hô cũng phải cố dùng sức nhịn. Thằng bé không cẩn thận nhếch miệng cười một chút, ánh mắt của người nào đó lập tức bắn đến, làm thằng bé cảm thấy mất hứng.

Thật đáng ghét, không khí ở nhà căng thẳng như vậy, ngày mai dứt khoát đi tìm bà ngoại chơi vui hơn.

Hạ Đại Bạch buồn bực suy nghĩ. Lúc này, một tiếng chuông phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm. Hạ Đại Bạch lập tức chạy đến nhận điện thoại: “Là Đại Bảo, Đại Bảo nói mười giờ sẽ gọi điện thoại cho con.”

Bạch Dạ Kình ngừng lật văn kiện, sắc mặt của anh hơi biến đổi. Nhưng chỉ trong chớp mắt. Một giây sau, anh lại tiếp tục lật văn kiện. Tuy nhiên, rõ ràng tốc độ lật đã chậm hơn vừa rồi rất nhiều. Hồi lâu còn bất động ở một trang.

“A lô, Đại Bảo...”

Thật sự là cô.

“Mẹ rất vui sao? Vậy thì tốt rồi...” Thanh âm ngọt ngào của con trai, người nào đó nghe vào tai, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Vui vẻ sao?

Cùng Dư Trạch Nam tự do tự tại ở nước ngoài, cô thật sự vui vẻ đến vậy sao?

“Con sao? Sao con có thể vui được? Con rất nhớ mẹ. Được, vậy khi nào mẹ về? Được rồi.”

Hạ Đại Bạch ngồi một bên ghế sô pha, thằng bé lắc hai cái chân nhỏ, ôm điện thoại ngọt ngào nói chuyện với cô. Vừa rồi thằng bé còn buồn rầu vì chơi game không được thoải mái, lúc này đã hoàn toàn mất hết.

Bạch Dạ Kình cảm thấy phiền phức, anh ném văn kiện về phía con trai: “Mấy giờ rồi, đi ngủ đi.”

“Nhưng con và Đại Bảo còn chưa nói chuyện xong.” Hạ Đại Bạch quyến luyến không thôi ôm chặt điện thoại.

“Còn nói cái gì nữa? Ngày mai không đi học sao?” Gương mặt Bạch Dạ Kình không chút thay đổi, anh đứng dậy, đi đến trực tiếp đoạt lấy điện thoại từ trong tay thằng bé, để bên tai mình. Hạ Đại Bạch đã nhìn ra, cái miệng nhỏ nhắn của thằng bé lầm bầm: “Muốn nói chuyện với Đại Bảo thì nói đi, làm gì phải giả bộ, nhưng mà, dường như Đại Bảo căn bản không nhớ ba nha, cũng không hỏi đến ba.”

“Hạ Đại Bạch, con quá dài dòng.”

Hạ Tinh Thần đang muốn nói gì đó với Hạ Đại Bạch, cô còn chưa mở miệng đã nghe giọng nói từ bên kia điện thoại truyền đến. Cô ngẩn người ra, trong lòng quặn đau, chóp mũi không hiểu sao lại lại có chút cảm giác ghen tuông.

“…” Cô vốn muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ cắn môi.

Hai người đều yên lặng. Sau đó, anh mở miệng trước: “Còn muốn nói gì không?”

Hô hấp của cô vô cùng nặng nề, tay cầm điện thoại cũng căng thẳng. Đôi môi khẽ mấp máy, nhưng còn chưa mở miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói lạnh như băng: “Không có thì cúp máy, nó đã đến giờ đi ngủ rồi.”

“… Được.” Cô rất cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường.

Bên kia, tay Bạch Dạ Kình cầm điện thoại cũng căng thẳng. Khớp xương trắng bệch. Có mấy lời anh rất muốn hỏi, nhưng trời sinh tính khí kiêu ngạo khiến anh rất khó mở miệng. Tựa như không thể nhịn được nữa, đôi môi mỏng khẽ động, đang muốn mở miệng.

“Này, bộ này thế nào?” Giọng nói của Dư Trạch Nam truyền đến: “Bikini. Đỏ mặt cái gì, vóc người em rất đẹp, thế nào, ánh mắt tôi rất tốt phải không?”

“Dư Trạch Nam, anh đừng phá nữa, tôi không muốn mặc.” Bên kia, Hạ Tinh Thần thẹn quá hóa giận, nhưng nghe vào tai Bạch Dạ Kình lại không phải như vậy.

Tựa như thẹn thùng, nũng nịu.

Căn bản là tán tỉnh ve vãn.

Hơn nữa, Dư Trạch Nam lại chọn bikini cho cô, anh chưa từng làm vậy.

Từ khi nào mà bọn họ đã phát triển đến bước này? Bọn họ đã phát triển đến đâu rồi? Bước kia… Cũng tới rồi sao?

Trong đầu Bạch Dạ Kình hiện ra vô số vấn đề, trong ngực cũng nổi lên cảm giác ghen tỵ trước nay chưa từng có. Hai người bọn họ thật sự nói yêu đương như báo chí viết sao? Nếu quả thật là vậy, người phụ nữ đáng ghét kia rốt cuộc đặt anh ở vị trí nào, đang đùa giỡn anh sao?

Cho nên, hôm đó cô có thể lý trí nói với anh bọn họ ngủ chung cũng không thể có tương lai.

Thật ra, bình tĩnh và lý trí từ đâu đến, cùng lắm là không quan tâm và không thương mà thôi.

Sau khi Hạ Tinh Thần trách Dư Trạch Nam, cô nghe mấy tiếng tút tút tút, điện thoại đã bị anh cúp.

Cô nghe thấy thanh âm điện tử lạnh như băng vang lên, cô tựa lưng vào tường, sắc mặt có chút u ám, mất mát.

Dư Trạch Nam trả bộ bikini kia, lại chạy đến thúc giục cô: “Đừng gọi điện thoại nữa, không còn thời gian. Nhanh lên.”

Hạ Tinh Thần phục hồi tinh thần, cô cất điện thoại vào túi. Miễn cưỡng nở nụ cười, đi theo sau lưng Dư Trạch Nam, tùy ý chọn một bộ đồ bơi. Hoàn toàn không có tâm trạng.

Điện thoại bị cúp. Mà ở kia, bên trong Phủ Tổng thống rất yên lặng, đặc biệt kinh hãi.

Hạ Đại Bạch nghiêng mặt qua, thì lập tức nhìn thấy người nào đó sắc mặt u ám. Tại sao sau khi nghe điện thoại của Đại Bảo, tâm trạng của Tiểu Bạch lại tệ hơn?

“Tiểu Bạch, có phải Đại Bảo chọc giận ba không?”

“Không có.” Anh lạnh lùng đáp hai chữ, sau đó cầm văn kiện đi lên lầu. Một lúc sau, Lãnh Phi gọi điện thoại đến xin phép: “Thưa ngài, cô Lan nói trưa mai hẹn ngài ăn cơm, xin hỏi ngài có thời gian không?”

“Nói với cô ấy, chẳng những trưa mai, ngay cả thời gian buổi tối cũng là của cô ấy.”

Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại. Bên kia, Lãnh Phi kinh ngạc. Chẳng lẽ cô Lan thật sự có mị lực không bình thường khiến cho ngài Tổng thống cứ đồng ý như vậy sao?

Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn Hạ Đại Bạch vẫn đang ngồi chơi, lạnh giọng mở miệng nói: “Đi ngủ, ngày mai ba dẫn con đi gặp một người, nói không chừng sau này người đó chính là mẹ kế của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.