Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 241: Chương 241: Chưa từng bắt đầu thì làm sao có kết thúc (1)




Bên kia.

Sau khi ngài Tổng thống và chánh án gặp mặt, anh trở lại phòng làm việc.

“Ngài Tổng thống.” Thư ký như thường lệ đặt chồng báo lên bàn.

Anh khẽ gật đầu, tiếp tục vùi đầu phê duyệt văn kiện mới nhất của Bộ Giáo dục đưa lên. Anh bỏ chút thời gian phân phó Lãnh Phi: “Đọc hết trang nhất của mỗi tờ báo một lần đi, liên quan đến dân sinh thì lựa ra giúp tôi.”

“Dạ, thưa ngài.” Lãnh Phi vội vàng tiến lên.

“Đây là báo quân sự, Bộ Quân sự công bố số liệu, quân phí tăng 20% so với năm ngoái, dân tị nạn chạy khỏi biên giới, chết hơn một vạn người…”

“Đây là báo kinh tế...” Lãnh Phi tiếp tục đọc, một lúc anh ta lại đổi tờ báo khác: “Đây là báo dân sinh…”

“Tiếp theo là báo giải trí…” Lãnh Phi theo bản năng đọc lên: “Cậu chủ nhà họ Dư có bạn gái mới, cô gái lọ lem bay lên cành cao thành phượng hoàng.”

Đọc đến đây, tầm mắt Lãnh Phi rơi vào những tấm hình kia, anh ta dừng lại. Anh ta dụi mắt, cảm thấy nhất định là mình nhìn lầm rồi. Nhưng rõ ràng chính là cô Hạ, mặc dù hình rất mơ hồ nhưng vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.

Sao cô Hạ và cậu chủ nhà họ Dư… Lại thân mật như vậy? Hai người tay trong tay hoàn toàn là dáng vẻ của tình nhân. Hơn nữa, hai người lại cùng xuất hiện ở sân bay…

Lãnh Phi lấy năng lực đọc nhanh như gió của mình nhanh chóng đọc cho xong bài báo đó, nói hai người cùng nhau đi nước ngoài du lịch. Chắc là… Ngài ấy không nhận ra đâu.

Lãnh Phi lặng lẽ nhìn ngài Tổng thống đang nghiêm túc phê duyệt. Kết quả, động tác tay của anh hơi dừng lại một chút: “Sao không đọc tiếp?”

“A…Tôi đọc! Tôi… Tôi đang tìm tin tức có giá trị.” Lãnh Phi vội vàng nói.

Bạch Dạ Kình “Ừ” một tiếng, dường như không nhận ra anh ta không bình thường. Nhưng Lãnh Phi còn chưa đọc tiếp, anh đột nhiên nghiêng mặt qua, hỏi: “Tin cậu vừa mới đọc, cậu chủ nhà họ Dư là Dư Trạch Hạo hay là cậu hai nhà họ Dư?”

“… Là cậu hai nhà họ Dư.”

“Báo mới sao? Đem báo qua cho tôi xem một chút.”

“Báo chí chỉ tùy tiện viết, không có hình, cũng không có nội dung khác. Nhất định là giống như trước kia, tùy tiện viết bậy, ngài không cần lãng phí thời gian xem tin tức giả này.”

Bạch Dạ Kình cảm thấy Lãnh Phi nói rất có lý. Anh gật đầu, nói: “Vậy tiếp tục đọc đi.”

Trên trán Lãnh Phi đổ một tầng mồ hôi lạnh. Anh ta cố gắng bình tĩnh vò bài báo kia lại, lặng lẽ nhét vào trong túi. Anh ta thầm nghĩ… Ừm, lát nữa phải đi bỏ bài báo này mới được.

Nhưng anh ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, sao cô Hạ lại đi cùng cậu hai nhà họ Dư, nhìn dáng vẻ của ngài Tổng thống, chắc là còn chưa biết mình bị… Đội nón xanh rồi!

Thật ra bất kể thế nào, cô Hạ cũng không giống một người tùy tiện như vậy! Chẳng lẽ nhìn người thật sự không thể nhìn bề ngoài sao?

Anh ta còn đang mải mê suy nghĩ, một tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Điện thoại trong tay Bạch Dạ Kình sáng lên, trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Minh Diệp.’

Anh để bút xuống, đi đến cửa sổ, nhận điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?”

Bạch Minh Diệp ở bên kia hỏi: “Em và Tinh Thần không ở cùng nhau sao?”

Hình như không nghĩ đến cô ấy sẽ hỏi chuyện này, Bạch Dạ Kình yên lặng chốc lát. Nhớ đến người phụ nữ kia không nói tiếng nào đã đi, đến nay còn không có tin tức gì, sắc mặt anh lập tức trầm xuống: “Tại sao chị lại hỏi như vậy?”

“Chị thấy em ấy và Dư Trạch Nam ở cùng một chỗ. Chuyện này em có biết không?”

“Cái gì gọi là ở cùng một chỗ?” Bạch Dạ Kình nhíu mày, bốn chữ ‘ở cùng một chỗ’ gần như anh cắn răng nghiến lợi mà nói ra.

“Theo chị biết, từ khi Tinh Thần bắt đầu vào ở Phủ Tổng thống, Dư Trạch Nam vẫn qua lại với em ấy, chị lo lắng Dư Trạch Hạo sẽ gây bất lợi gì cho em. Bây giờ bọn họ đã ở cùng một chỗ, cho nên, em không thể không đề phòng.”

Lông mày Bạch Dạ Kình giật giật, anh lặp lại câu hỏi: “Cái gì gọi là ở cùng một chỗ?”

“Em không đọc báo hôm nay sao?”

“Chưa kịp đọc.”

“Cho nên, em và Tinh Thần, rốt cuộc có kết thúc hay không?”

Bạch Dạ Kình quay đầu nhìn đống báo trên bàn, anh nhớ đến tin tức Lãnh Phi vừa đọc có liên quan đến Dư Trạch Nam, sắc mặt anh lạnh đi mấy phần: “Một lát nữa gọi lại cho chị.”

Anh cúp điện thoại, sải bước đi đến đống báo. Lật một vòng, vẫn không tìm thấy. Lãnh Phi ở bên cạnh kinh hồn bạt vía.

“Báo đâu?” Bạch Dạ Kình nhìn anh ta. Anh ta biết không gạt được nữa, chậm rãi lấy tờ báo từ trong túi ra. Bạch Dạ Kình đưa tay đoạt lấy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thấy trang nhất của tờ báo đó.

Ngay sau đó, những tấm hình kia lập tức đập vào mắt anh.

Một dòng lửa giận từ ngực chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Một phút sau, Lãnh Phi hoảng hốt mở cửa phòng làm việc bước ra ngoài, anh ta vội vàng căn dặn thư ký: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, hôm nay ngàn vạn lần đừng tùy tiện đi vào, nếu bị mắng thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước.”

Thư ký nghe Lãnh Phi nói mấy câu thì bị dọa sợ liên tục nhìn vào phòng làm việc Tổng thống: “Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?”

Lãnh Phi không nói gì, chỉ căn dặn: “Cô thu dọn những tờ báo trên bàn đi, đừng kích động ngài ấy.”

“Có liên quan gì đến báo? Lại xảy ra tin tức lớn gì sao?”

“Đừng hỏi nhiều, làm theo lời tôi nói là được. Nhanh đi.”

Kết quả, cả ngày, tất cả mọi người trong cung điện Bạch Vũ chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của ngài Tổng thống, mọi người đều dè dặt căng thẳng, khi vào phòng làm việc của Tổng thống, bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Gương mặt thật tốt nha, bình thường ở trước mặt truyền thông, nở nụ cười hoàn mỹ lại có lực tương tác, tựa như thiên sứ giáng trần. Nhưng khi u ám, khí thế lạnh lùng đặc biệt dọa người.

Quả thật khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Hạ Tinh Thần ở nước Y làm việc cả ngày, chính là gặp mặt người của Bộ Văn hóa nước Y. Đến rất nhiều danh lanh thắng cảnh ở nước Y, mở mang vài hạng mục công trình, chắc là vì bệnh nên luôn suy nghĩ lung tung.

May là Dư Trạch Nam không có chướng ngại gì về ngôn ngữ, cho nên cô tình cờ thất thần cũng không ảnh hưởng.

“Có phải em lại sốt không?” Nửa đường, lúc nghỉ ngơi, Dư Trạch Nam đưa tay sờ lên trán cô hỏi.

“Tạm ổn, nhiệt độ không cao lắm.” Dư Trạch Nam yên tâm nói: “Lát nữa tôi dẫn em đi ngâm suối nước nóng. Suối nước nóng ở đây rất nổi tiếng, ngâm xong đảm bảo hết bệnh.”

“… Được.” Cô không cự tuyệt, yên lặng gật đầu. Ngâm suối nước nóng sẽ thư giãn được, ngực sẽ không cảm thấy bực bội… Khó chịu như vậy nữa.

Có Dư Trạch Nam ở bên cạnh nói chuyện với cô, thế nào cũng tốt hơn một mình cô nằm trong phòng khách sạn suy nghĩ lung tung.

Hạ Tinh Thần khẽ uống miếng nước. Cả người trống rỗng, nhưng trong đầu vẫn hiện ra những tấm hình trong điện thoại, nụ hôn lãng mạn trong gió đó, và những lời hùng hổ dọa người của lão phu nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.