Hạ Tinh Thần và Dư Trạch Nam cùng xuống lầu một ăn cơm.
Dư Trạch Nam và những quan chức khác đều là khách vip của nhà hàng, ăn trong phòng ăn riêng của khách quý, anh ta muốn Hạ Tinh Thần đi cùng nhưng cô không chịu, kết quả một cậu ấm như anh ta lại dứt khoát đi theo cô ăn ở nhà ăn bình thường.
Nhưng vừa đi vào, Tiêu Hâm đã lạnh lùng liếc cô một cái, cô cũng oán trách liếc lại Dư Trạch Nam. Tất cả đều tại cậu ấm như anh ta kéo kẻ thù cho cô.
Bên kia, Nguyễn Thanh phấn khích giơ tay ngoắc cô: “Tinh Thần, cô mau đến đây xem đi! Là tin về cô, hơn nữa còn là trang nhất nha.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần cả kinh. Có bóng ma trong sự kiện xe chấn lần trước xẹt qua trong đầu cô, lần này cô không dám thờ ơ, lập tức đi qua.
Trừ việc có liên quan đến Bạch Dạ Kình thì không tin tức gì có thể lên trang nhất, Dư Trạch Nam cũng tò mò đi theo.
Hạ Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, trước mặt Nguyễn Thanh là máy vi tính xách tay. Tin tức trong nước hiện lên mấy chữ lớn đặc biệt rõ ràng, ‘Cậu chủ nhà họ Dư có bạn gái mới, cô gái lọ lem bay lên cành cao thành phượng hoàng.’ Sau đó là hình cô và Dư Trạch Nam, hai người tay trong tay với nhau ở sân bay.
Hình chụp khuôn mặt hai người bọn họ tương đối mơ hồ, đều là nửa bên mặt. Nhưng những người quen biết bọn họ, vừa liếc mắt thì có thể lập tức nhận ra là hai người họ.
Hơn nữa, hiệu quả của hình ảnh mơ hồ là càng tỏ ra hai người vô cùng mập mờ. Nhất là khi anh ta giơ tay sờ vết thương của cô, đặc biệt thân mật, rõ ràng là một đôi tình nhân đang yêu nhau.
“Tinh Thần, cô và cậu hai rất xứng đôi nha.” Nguyễn Thanh không nhịn được khen ngợi. Cô ấy cầm con chuột không ngừng trượt tin tức, đọc bình luận, không ngừng lắc đầu: “Có điều những bình luận bên dưới đều là những người không ăn được nho thì chê nho xanh, bọn họ đúng là đáng ghét.”
Trên mạng nhiều thị phi, Hạ Tinh Thần đã sớm nhận thức được.
Cậu hai nhà họ Dư bưng ly cà phê lên uống một ngụm, anh ta đứng sau lưng hai người bọn họ cười híp mắt: “Hình chụp rất có tình ý, là chó săn nhà nào chụp vậy?”
Hạ Tinh Thần nhạy cảm nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh ta: “Không phải anh làm đó chứ?”
Dư Trạch Nam vốn không nghĩ đến khả năng này, nhưng cô vừa nói ra, sắc mặt anh ta lập tức cứng đờ. Chẳng lẽ lại là… Anh trai của anh ta?
“Thật sự là anh sao?” Hạ Tinh Thần bắt được vẻ cứng đờ trên mặt anh ta.
“Này, oan cho tôi quá! Tôi chụp hình tôi và em làm gì? Em cũng không phải đại minh tinh gì. Dù sao…” Cậu hai nhà họ Dư đặt ly cà phê xuống, kiêu ngạo chống cằm: “Tôi cũng là tâm điểm, mỗi khi ra cửa đều có đám chó săn theo dõi, bị bọn họ chụp hình thì có gì kỳ lạ?”
Lời nói này của anh ta quả thật không sai. Từ khoảng thời gian trước, sau khi anh ta về nước thì tự động biến thành người được truyền thông ưa thích. Bất luận là đi cùng phụ nữ hay đàn ông, đi gần một chút đều bị chụp ảnh.
Lần này, xem ra cũng là bị đám chó săn theo dõi.
Hạ Tinh Thần theo bản năng nhớ đến người nào đó đang ở trong nước. Anh có thấy tin tức này không? Anh sẽ nghĩ thế nào? Nhưng anh bận rộn như vậy, cũng không nhất định để ý đến những tin tức lá cải này.
Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an. Cô muốn gọi điện thoại, nhưng không thể làm gì vì không có sim điện thoại của nước Y. Cô lập tức đứng lên, nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi mua sim điện thoại.”
Vừa dứt lời, ngay cả bữa sáng cô còn chưa ăn, đã vội vã rời đi. Sau lưng, Dư Trạch Nam nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Tinh Thần mua sim điện thoại nước Y, cô mở máy, sau khi cài đặt xong, kết nối mạng, điện thoại thông báo nhận được email mới. Cô sợ là chuyện làm ăn nên mở email lên trước.
Mở email, cô ngây người, trong lòng đầy hoảng hốt. Email đầu tiên không phải là nội dung công việc, mà là hình ảnh.
Hình thứ nhất, người nhà họ Bạch và người nhà họ Lan ngồi cùng nhau, không khí rất hòa hợp.
Hình thứ hai, anh và Lan Diệp đi dạo ở bờ sông.
Hình thứ ba, anh tự mình mở cửa mời Lan Diệp lên xe… . Bạn đang đọc truyện tại ++ TRUМtruye И. V И ++
Đến cuối cùng…
Hô hấp của Hạ Tinh Thần trở nên căng thẳng, điện thoại trong tay cô bị cô cầm đến nóng cả lên, nhưng cô lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Một khoảng thời gian dài, cô chỉ ngây người đứng ở đó, một giây kia nhìn vào tấm hình cuối cùng, Lan Diệp nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh. Gió thổi khiến tóc cô ta và tay áo của anh tung bay, trong trời đông giá rét, một màn kia lại nhìn ấm áp như vậy.
Cô rùng mình, cơn lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, xuyên vào ngực. Lồng ngực đau đớn, giống như bị người khác không báo trước mà hung hăng đấm một đấm, đau đớn khiến cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Còn chưa phục hồi tinh thần, điện thoại của cô đã bị người phía sau đoạt lấy. Dư Trạch Nam nhìn những tấm hình kia, anh ta cũng sửng sốt, sau đó nhìn cô: “Đây chính là mục đích em hỏi tôi về Lan Diệp?”
“…” Hạ Tinh Thần không đáp lời, cô đưa tay ra trước mặt anh ta, muốn anh ta trả điện thoại lại.
“Có thể là ảnh ghép, để tôi xem giúp em.” Dư Trạch Nam cẩn thận phân biệt, sau đó anh ta im lặng. Lo lắng nhìn cô, không lên tiếng. Không cần hỏi, cô cũng biết, rất hiển nhiên, không phải là ảnh ghép.
Dư Trạch Nam trả điện thoại lại cho cô, nắm tay cô kéo vào quán ăn: “Bất kể thế nào, em hãy đi ăn sáng trước. Hôm nay phải làm việc cả ngày, em là phiên dịch viên của tôi, không cho phép em buồn bã, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.”
Hạ Tinh Thần bị Dư Trạch Nam kéo ngồi xuống ghế, anh ta tự mình chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Nguyễn Thanh thấy vẻ mặt u ám của cô, dáng vẻ kinh hồn bạt vía, cô ấy có chút khó hiểu: “Tinh Thần, cô không vui vì tin tức vừa rồi sao?”
Lông mi Hạ Tinh Thần khẽ run lên, cô lắc đầu: “Không có…”
Bây giờ nghĩ lại, vừa rồi muốn gọi điện thoại, dường như không cần thiết nữa…
“Cô đừng buồn. Bao nhiêu người muốn có liên quan đến cậu hai nhà họ Dư đều không được. Cô xem, cậu hai người ta tốt với cậu bao nhiêu, khoang hạng nhất không ngồi, ngồi cùng cô ở khoang thường, phòng vip không đi, ngược lại ở đây bưng trà rót nước phục vụ cô. Cũng khó trách Tiêu Hâm ghen tỵ, mình cũng ghen tỵ.”
Lời nói của Nguyễn Thanh vang lên bên tai cô. Một câu cũng không lọt vào tai Hạ Tinh Thần, cô chỉ ngồi ở đó, yên lặng không nói gì.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng anh nhất định sẽ không ở cùng Lan Diệp.
Rốt cuộc, cô vẫn sai rồi…
Dư Trạch Nam bưng bữa sáng đặt trước mặt cô: “Ăn đi, ăn xong hơn nửa tiếng sau thì uống thuốc.”
Hạ Tinh Thần máy móc cầm dao nĩa lên, máy móc ăn bánh mì. Tương cà ngọt ngào nhưng khi vào miệng, cô lại nếm ra vị đắng chát.
Rất đắng, thật sự rất đắng...
Dư Trạch Nam cũng ăn. Nhưng ánh mắt anh ta thỉnh thoảng nhìn qua cô. Trong mắt đầy lo lắng.
Mỗi người bọn họ đều phải chấp nhận hôn nhân chính trị, qua rồi một Tống Duy Nhất thì còn mười Tống Duy Nhất khác, sao cô vẫn không hiểu, cứ ngây ngốc đắm chìm vào đó, nếu thông báo cho tất cả mọi người biết cô chính là con gái của phu nhân Lan Đình, có phải tất cả sẽ trở nên khác không?