Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại cảm thấy đau nhói. Nước mắt của cô tiếp tục rơi xuống.
Bạch Dạ Kình nào biết được suy nghĩ thật sự trong lòng cô lúc này, sự im lặng và nước mắt của cô, đối với anh mà nói, đó chính là sự quyết định.
Hô hấp của anh, lập tức trở nên nặng nề hơn.
Vào thời khắc này, có tiếng vang truyền tới từ bên ngoài cánh cửa thoát hiểm vừa to vừa nặng. Thân thể của Hạ Tinh Thần cứng đờ, dường như là muốn rút tay của Bạch Dạ Kình ra ngay lập tức. So với sự hốt hoảng của Hạ Tinh Thần, thì Bạch Dạ Kình vẫn giữ được vẻ thản nhiên như thường lệ.
Một cặp vợ chồng trẻ đang cười cười nói nói từ bên ngoài đi vào, cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua kẽ hở, hai người nhìn nhau.
Cô thấy đôi mắt của anh u ám không có chút ánh sáng nào.
Anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng đang chứa đầy nước mắt của cô.
Cửa lại bị đóng lại “rầm” một tiếng. Toàn bộ không gian rơi vào bóng tối thêm lần nữa. Cặp vợ chồng trẻ vừa mở cửa ra đã vội vàng đóng lại, rồi chạy mất dạng. Mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng khi cảm nhận được hô hấp không yên của bọn họ, thì hiển nhiên cũng đoán ra được vừa mới xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau…
Ngón tay của anh từ từ rời khỏi thân thể của cô. Những xiềng xích đang ràng buộc cô và với hơi ấm của anh cũng dần dần biến mất.
Anh rời đi. Không dừng lại, lại càng không quay đầu lại.
Hạ Tinh Thần tựa người vào trên vách tường, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Áo khoác ngoài trên người, cũng không thể che được cái lạnh kia.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy hai chân đã tê rần, cô mới sửa sang lại quần áo của mình, rồi kéo cửa ra, chậm rãi đi ra ngoài.
Bên ngoài thang máy, hành lý của cô vẫn còn ở kia. Cô cầm lấy, rồi chậm rãi bước vào thang máy, ấn tầng tám. Trong hơi thở của cô, dường như vẫn vương lại hơi thở của anh, thân thể giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, nhưng mà… Anh cũng đã không còn ở đây nữa…
Cô cầm chìa khóa, mở cửa ra. Khi Hạ Đại Bạch thấy cô, thằng bé dường như là nhảy dựng lên trên ghế sô pha: “Đại Bảo!”
Thằng bé chạy như bay tới, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy chân của cô. Hạ Tinh Thần chưa bao giờ thấy thằng bé như vậy, cô ngồi xổm người xuống, ôm chặt lấy con. Thẩm Mẫn đang pha trà ở phòng bếp, nghe được động tĩnh, bà ấy thò đầu ra nhìn, thấy con gái, lập tức ra khỏi phòng bếp.
“Sao đã trở về rồi?” Thẩm Mẫn nói: “ Không phải là Vị Ương nói hai ngày nữa con mới trở về sao?”
“Công việc kết thúc trước thời hạn, cho nên con trở về trước.” Hạ Tinh Thần buông con ra, trả lời bà ấy: “Thân thể của mẹ thế nào rồi?”
Thẩm Mẫn đưa ly trà trong tay cho con: “May mà có Vị Ương, đã tốt hơn nhiều rồi. Sao tay của con lại lạnh như vậy, hai mắt cũng sưng húp lên nữa, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thẩm Mẫn chăm chú nhìn cô, lo lắng cho cô. Hạ Tinh Thần sợ mẹ nhìn ra cái gì, cô vội nói: “Con đang bị cảm mà, bây giờ con vẫn còn nói chuyện bằng giọng mũi đấy.”
Cô cố ý khịt khịt mũi: “Gió bên ngoài lớn quá, làm con đỏ hết cả mắt.”
Không biết là Thẩm Mẫn có tin hay không, nhưng mà bà ấy không hỏi thêm gì nữa. Chỉ nói: “Ba của thằng bé mới đi ra ngoài, con có gặp được không?”
Trái tim của Hạ Tinh Thần nhói lên, nhưng cô chỉ lắc đầu: “Không có.”
“Hừ, coi như là gặp được, thì Đại Bảo cũng không cần phải để ý đến Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch vẫn còn đang tức giận.
Thẩm Mẫn cái gì cũng không biết, chỉ hỏi: “Sao vậy?”
“Không có sao, chắc là thằng bé đang cáu với ba nó, qua mấy ngày nữa là ổn cả thôi.” Hạ Tinh Thần xoa xoa cái đầu nhỏ tròn trịa của thằng bé. Cô không kìm chế được mà nhớ tới lão phu nhân Bạch, bà ấy nói qua mấy ngày nữa muốn gặp mặt mình, cũng không biết là sẽ như thế nào, càng không biết là bà ấy muốn nói chuyện gì với mình. Nhưng mà, có lẽ cũng sẽ không tốt đẹp gì. Ngày đó ở trong điện thoại, cô đã mơ hồ nghe thấy được thái độ của lão phu nhân Bạch.
Buổi tối.
Hạ Tinh Thần uống thuốc cảm, rõ ràng trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ, nhưng mà, cô lại không buồn ngủ chút nào. Đầu nặng trịch, đặc biệt khó chịu.
Chờ Hạ Đại Bạch ngủ say, cô ngồi dựa ở đầu giường, cầm ipad nghịch để giết thời gian. Quỷ thần xui khiến thế nào, cô lại gõ hai chữ “Lan Diệp” ở mục tìm kiếm. Trong nháy mắt, có rất nhiều thông tin liên quan đến Lan Diệp nhảy ra.
Hạ Tinh Thần đọc từng cái một, lúc đọc đến chiến tranh lục địa kia, cô nhìn thấy bức ảnh chụp chung của cô ta và Bạch Dạ Kình vào mười năm trước. Thì ra, người gọi là Lan Diệp này không chỉ có thân thế bối cảnh phù hợp với anh, mà hình như bọn họ đã từng rất thân…
Khó trách…
Tâm trạng của cô càng ngày càng nặng nề.
Lồng ngực có chút khóc chịu.
Bên cạnh, Hạ Đại Bạch trở mình, thằng bé mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Đại Bảo.”
Hạ Tinh Thần đóng ipad lại, đặt lại ở đầu giường, cô nằm xuống một lần nữa: “Có phải mẹ đánh thức con dậy hay không?”
Hạ Đại Bạch lắc lắc cái đầu nhỏ.
Hạ Tinh Thần ôm con vào trong ngực: “Nghe bà ngoại nói, hai ngày trước con ở nhà bà nội.”
“Dạ.” Nhắc tới bà nội, Hạ Đại Bạch lại trở nên vui vẻ: “Bà nội khá tốt với con, luôn mang cho con thật là nhiều đồ ăn ngon, không giống như Tiểu Bạch đáng ghét, cái này không thể ăn cái kia cũng không thể ăn. Ông nội cũng nói sẽ đặt tên giúp con.”
Hạ Tinh Thần vốn muốn hỏi con, nếu như có một ngày ông nội bà nội sẽ mang con đi, lúc đó con sẽ làm gì, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt vui vẻ của thằng bé cô lại không thể mở miệng được. Vấn đề như vậy, đối với cô mà nói, là rất tàn khốc, huống chi là đối với một đứa bé.
“Đi ngủ đi, chờ ông nội đặt cho con một cái tên hay, thì nhớ nói cho mẹ nghe.”
“Thế nhưng con vẫn thích gọi là Đại Bạch.”
Hạ Tinh Thần cười. Lúc ấy, bởi vì khi cô đi đến bệnh viện phá thai, lại nghe thấy viện trưởng nói chữ “Bạch”, đoán chắc chữ này có liên quan để ba của đứa bé, nên đã đặt tên cho con là Đại Bạch.
“Chờ ông nội đặt tên rồi hãy nói.” Hạ Tinh Thần ôm con ngủ. Cô nghĩ, nếu nhà họ Bạch đặt cho thằng bé một cái tên mới, thì có lẽ họ sẽ không hỏi ý kiến của cô đâu, bởi vì trong mắt bọn họ, cô chỉ là một người ngoài không quan trọng mà thôi.
Loại cảm giác này, thật không dễ chịu chút nào.
Ngủ một buổi tối, rốt cuộc thì cả người cũng trở nên dễ chịu hơn.
Lúc Trì Vị Ương tới, Hạ Đại Bạch đang đi ra ngoài tản bộ cùng với bà ngoại, trong nhà chỉ có một mình Hạ Tinh Thần đang ở làm bữa sáng.
“Nghe nói cậu bị bệnh ở bên đó, nên trở về trước thời hạn.” Trì Vị Ương vào phòng bếp hỗ trợ cô: “Bây giờ cảm thấy thế nào rồi, có muốn đi gặp Phó Dật Trần nhờ anh ta khám lại hay không?”
“Tớ đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“…” Trì Vị Ương khuấy trứng gà, nhìn cô: “Tối hôm qua… Ngài Tổng thống ăn cơm tối ở chỗ này.”
“Phải không?” Hạ Tinh Thần lạnh nhạt đáp lại, vẻ mặt của cô không được ổn định cho lắm. . Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TR UМtruyeЛ. V N ]
“Cậu… Đã thật sự kết thúc với anh ấy?”
Kết thúc sao?
Cô cười khổ: “Chưa từng bắt đầu, thì làm sao có kết thúc?”