Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 247: Chương 247: Ngài Tổng thống là bình giấm chua (1)




Từ sau ngày hôm đó, Hạ Tinh Thần không gặp Bạch Dạ Kình thêm lần nào nữa. Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn thấy anh ở trên ti vi. Anh vẫn bận rộn như cũ, nhưng mà, khi ống kính quay về phía anh, thì khí chất của anh vẫn phi phàm như vậy.

Dường như cuộc sống của anh, cũng không có ảnh hưởng gì, từ sau lần tan rã trong không vui kia của hai người. Với anh, có cô hay không có cô, có lẽ, cũng không thay đổi gì nhiều.

Có lẽ… Cũng chỉ như bỏ qua món ăn bình thường mà mình ít động đũa ở trong mâm cơm mà thôi…

Mà cô thì sao?

Dường như là luôn mất ngủ. Ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi ngày, chỉ gần đến giờ rời giường, thì mới có cảm giác hơi buồn ngủ.

Cô không muốn chú ý đến tin tức của anh, nhưng mà, mỗi lần mở máy vi tính ra thì luôn như bị thần xui quỷ khiến mà tìm kiếm tên của anh, thỉnh thoảng, sẽ thấy hai chữ ‘Lan Diệp’ được viết bên cạnh tên anh. Hiển nhiên, bây giờ đã có mấy tờ báo nhạy cảm nghe ngóng được tin đồn gì đó.

Hạ Tinh Thần nghĩ, có lẽ là không bao lâu nữa, tên của hai người bọn họ sẽ luôn luôn xuất hiện ở trang nhất các tựa báo lớn.

“Tinh Thần.” Trì Vị Ương đi về phía bàn làm việc của cô. Ngay lập tức, cô tắt trình duyệt tìm kiếm đi. Trì Vị Ương cũng không phát hiện ra sự khác lạ của cô, cô ấy chỉ đặt một tấm vé ở trên bàn làm việc của cô.

Cô cầm lên nhìn, là vé của giải đấu khúc côn cầu trên băng. Gần đây Kinh Đô chuẩn bị tổ chức giải đấu khúc côn cầu quốc tế, được toàn thế giới chú ý. Mà hôm nay là ngày chính thức khai mạc giải đấu, bởi vì đây là môn thể thao chính thức của nước S, cho nên rất được chú ý. Cộng thêm, nghe nói trận đấu đầu tiên của ngày mai quy tụ rất nhiều ngôi sao, là những ngôi sao nổi trội của nước S. Nhưng mà, lần này, lại không chỉ là cuộc so tài giữa các ngôi sao, mà nghe nói lãnh đạo của hai đội: một bên là Tổng thống, một bên là Phó Tổng thống Dư Trạch Hạo.

Cho nên, ngoại trừ trở thành tâm điểm của cả nước, thì cũng có rất nhiều tờ báo uy tín trên thế giới đến đưa tin.

“Cậu có đi hay không?” Trì Vị Ương dùng cùi chỏ chọc chọc vào cô: “Rất khó kiếm vé của trận đấu này đấy, tớ phải nhờ Phó Dật Trần nên mới lấy được. Ở hàng ghế thứ ba, vị trí hoàng kim đấy, nghe nói tiểu thịt tươi đang ăn khách của năm nay cũng sẽ ra sân.”

Dịp lớn như vậy thật sự rất hiếm gặp.

“Tớ không đi đâu, tớ không yên tâm khi để mẹ ở nhà một mình. Hơn nữa, không phải cũng có thể xem được trên ti vi sao.” Cô nhét tấm vé vào trong tay Trì Vị Ương: “Tớ sẽ không làm kỳ đà cản mũi cậu và bác sĩ Phó đâu, bảo anh ta đi chung với cậu đi.”

“Cậu đừng kiếm cớ với tớ nữa, xem ở trên ti vi sao thích bằng ngồi xem trực tiếp ở đó.” Trì Vị Ương cũng không thèm để ý nhiều, cô ấy trực tiếp đặt tấm vé vào trong tay của cô: “Không đi cũng phải đi. Tớ biết tại sao cậu lại không đi, cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Hơi dừng lại, rồi Trì Vị Ương lại tiếp tục nói: “Người ta ở trên sân bóng, cậu thì ngồi giữa cả vạn người, cho dù anh ấy muốn nhìn thấy cậu cũng không thể nào tìm được. Cho nên, đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

“Tớ không suy nghĩ nhiều như vậy…” Hạ Tinh Thần nhẹ giọng lẩm bẩm nói, nhưng mà Trì Vị Ương không cho cô thêm cơ hội giải thích, trực tiếp đi thẳng phía bàn làm việc. . Truyện Võng Du

Cô nhìn vé xem trận đấu khúc côn cầu kia, xuất thần chớp mắt một cái, rồi sau đó, yên lặng cất nó vào trong túi xách.

Gần đây tâm trạng của cô luôn chán nản, cộng thêm thân thể cũng vừa mới tốt hơn, có lẽ đi xem trận đấu này, cảm nhận không khí náo nhiệt ở đó, thì cũng coi như là đi giải sầu vậy.

Hôm sau. Thứ bảy.

Nghe nói hai người bọn họ chuẩn bị xem trận đấu, Thẩm Mẫn cẩn thận dặn hai người họ mặc nhiều áo hơn. Nhiệt độ ở sân bóng, luôn luôn thấp hơn so với bên ngoài rất nhiều.

Vốn tưởng rằng bên trong sẽ lạnh cóng, nhưng mà, sau khi xếp hàng vào sân, bọn họ lại cảm nhận được không khí náo nhiệt vang trời ở bên trong. Ngoại trừ những fan chân chính của bộ môn khúc côn cầu ra, thì bên trong còn có rất nhiều fan hâm mộ của các minh tinh sẽ ra sân, mỗi một fan club đều kéo biểu ngữ chia ra chiếm cứ một khu vực, các tuyển thủ còn chưa ra sân, mà âm thanh reo hò đã vang đến chân trời, hội trường muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu náo nhiệt.

Thậm chí, cả ngài Tổng thống và Phó Tổng thống cũng đều có fan hâm mộ kéo biểu ngữ reo hò.

Mức độ nổi tiếng của hai người bọn họ luôn ở mức rất cao.

Cô và Trì Vị Ương tìm chỗ ngồi ở hàng ghế thứ ba rồi ngồi xuống, quả nhiên là vị trí thiên thời địa lợi, phía trước là vị trí của cầu thủ, huấn luyện viên cùng với lãnh đạo.

Hòa chung cùng bầu không khí ở nơi đây, Trì Vị Ương tỏ ra hưng phấn lạ thường. Chờ đến khi bọn họ ngồi xuống, kèm theo tiếng nhạc nền, từng ngôi sao mặc đồng phục và đi giày trượt băng hăng hái trượt vào bên trong sân. Tiếng hét của các fan hâm mộ thi nhau vang lên. Nhưng mà, cuối cùng, khi Bạch Dạ Kình và Dư Trạch Hạo cùng nhau tiến vào, thì hào quang của tất cả các minh tinh, đã bị bọn họ cướp lấy trong nháy mắt. Ký giả, máy quay của các đài truyền hình, rối rít muốn cướp lấy những hình ảnh đẹp nhất, không chút keo kiệt quay ống kính về phía họ, nín thở bấm máy, quay phim, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục khiến cho người ta không tài nào mở mắt nổi.

Tiếng reo hò kia còn điên cuồng và kích động hơn so với bất kỳ minh tinh nổi tiếng nào.

“Hai người bọn họ, mới thật sự gọi là thần tượng nổi tiếng nhất cả nước nha.” Trì Vị Ương cảm khái, cũng hòa cùng những người chung quanh vẫy tay, hét lên.

Bên tai tất cả đều là tiếng hô “Ngài Tổng thống.” Hạ Tinh Thần ngồi ở đó, giật mình nhìn người đàn ông đang ở bức tường ngăn bên kia. Toàn bộ sân đấu có nhiều người như vậy, có rất nhiều thần tượng khiến cho các cô gái mê mệt như vậy, nhưng mà, ánh mắt của cô thủy chung chỉ dừng lại ở trên người anh, muốn rời đi mà không rời được.

Đối diện với tiếng hô của mọi người, anh đứng ở giữa sân vẫy tay, chào hỏi mọi người đến xem trận đấu.

Tất cả mọi người đều đứng lên, cô ngồi ở đó, dường như lại trở thành người đặc biệt nhất. Ánh mắt của anh nhìn vòng quanh sân đấu, lướt qua phía cô, tay đang đè ở trên đầu gối của cô trở nên căng thẳng.

“ y da, Tổng thống đang nhìn tới kìa.” Trì Vị Ương lên tiếng, lôi cô từ trên ghế dậy, càng ra sức vẫy tay: “Nơi này nơi này!”

Người này! Đã bị cảm xúc của tất cả mọi người ở đây chi phối rồi, không thèm để ý đến hình tượng nữa.

Hạ Tinh Thần kéo kéo cô ấy, nhưng mà, rõ ràng là anh đã thấy hai cô.

Khoảng cách không gần không xa, ánh mắt của bọn họ chạm nhau ở giữa không trung. Hô hấp của cô trở nên căng thẳng, cơ hồ là muốn quay mặt đi theo bản năng, tránh ánh mắt của anh, nhưng mà…

Chỉ một giây tiếp theo…

Cô phát hiện ra, mình chỉ uổng công vô ích mà thôi.

Ánh mắt của anh lướt qua cô, chỉ một giây, lập tức dời đi. Ánh mắt kia, không có độ ấm, cũng không có bất cứ dao động gì.

Ánh mắt đó, không khác gì với ánh mắt khi nhìn các khán giả đến xem trận đấu. Giống như, với anh, cô chỉ là một người xa lạ, chưa bao giờ có bất kỳ mối quan hệ nào.

Hô hấp, trở nên nặng nề hơn. Hạ Tinh Thần lặng lẽ ngồi xuống, trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy không khí bên trong sân càng ngày càng lạnh. Cô cố khép chặt áo khoác trên người lại, nhưng dường như chỉ vô dụng mà thôi.

“A, thật sự là các em!”

Một giọng nói dễ nghe vang lên từ trên đỉnh đầu. Bả vai của Hạ Tinh Thần bị vỗ xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đối diện với một gương mặt vui vẻ rạng rỡ. Nụ cười của Dư Trạch Nam luôn có sức lan truyền, khiến cho tâm trạng của cô khôi phục lại rất nhiều trong nháy mắt.

“Cậu hai nhà họ Dư, sao anh cũng ở đây?” Trì Vị Ương cũng thật sự kinh ngạc.

Dư Trạch Nam ngồi xuống bên cạnh Trì Vị Ương: “Anh trai tôi thi đấu, tôi nhất định phải tới cổ vũ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.