Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 212: Chương 212: Cô ấy là người phụ nữ con muốn cưới (2)




“Anh vừa ở nhà cũ gặp ba mẹ rồi ăn cơm với họ.” Bạch Dạ Kình giải thích, anh nhìn đứa nhỏ đang ngủ say: “Ngày mai nó phải đi học rồi đúng không?”

“Ừm. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.”

Bạch Dạ Kình vén chăn bông ra, ôm Hạ Đại Bạch vào trong lòng. Hạ Tinh Thần nhìn anh với vẻ nghi ngờ, anh hạ giọng nói: “Lấy quần áo đi, anh đưa nó quay về. Sáng sớm ngày mai bảo tài xế đến đón nó.”

Bệnh viện cách trường học cũng hơi xa, ở đây đi lại cũng không tiện lắm.

Dù sao ở bệnh viện này, bất luận là y tá hay là bác sĩ cũng đều rất đúng giờ, cô cũng không cần phải ở đây cả đêm.

Hạ Tinh Thần không có ý kiến. Sau khi lấy áo khoác của Hạ Đại Bạch và quấn chặt nó lại, cô lại nhìn sang mẹ một lần nữa để xác nhận rằng bà ấy đã ngủ say rồi, như vậy cô mới đi cùng Bạch Dạ Kình ra khỏi bệnh viện.

Bạch Dạ Kình không cho đám người của Lãnh Phi đi theo, anh tự mình lái xe, đưa cô quay về căn nhà thuê nhỏ. Hạ Đại Bạch ngồi ở băng ghế sau, thắt dây an toàn, ngủ say cả đoạn đường. Hạ Tinh Thần ngồi ở ghế phụ, cô thu mình vào trong một góc với vẻ vô cùng mệt mỏi.

Đèn neon của thành phố lướt nhẹ qua khuôn mặt của ba người, trong xe vẫn còn có chút cảm giác ấm áp.

Thỉnh thoảng, cô lại liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, rồi lại nhìn đứa nhỏ có dáng vẻ giống hệt anh, cô sẽ cảm thấy rằng họ chính là một gia đình ba người bình thường nhất…

Thế nhưng, người đàn ông này lại là người đàn ông không bình thường nhất đất nước này…

Anh đã cho cô cảm giác an toàn trong rất nhiều chuyện, thế nhưng, về mặt thân phận, anh lại cho cô cảm giác không an toàn.

“Hôm nay ba mẹ nói, họ muốn gặp mặt em.” Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Bạch Dạ Kình đột nhiên mở miệng nói.

Hạ Tinh Thần sững sờ một lúc, cô nhìn anh với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao đột nhiên nói muốn gặp em?”

Hai tay Bạch Dạ Kình vẫn điều khiển tay lái vững vàng, anh quay mặt sang, nhìn cô một cái.

“Tò mò à. Em đã sinh Hạ Đại Bạch cho anh, chung quy lại hai người họ cũng muốn gặp mẹ của thằng bé.”

Thật ra không có gì khó hiểu khi hai vị trưởng bối biết đến sự tồn tại của cô. Nếu như chị Minh Diệp đã biết, chắc chắn người làm trưởng bối cũng sẽ nghe nói.

“Ấn tượng của ba mẹ đối với em thế nào?” Hạ Tinh Thần tùy ý mở miệng hỏi.

Bạch Dạ Kình không lên tiếng một lúc lâu, anh chỉ im lặng lái xe.

Sự im lặng của anh khiến trong lòng cô càng cảm thấy hồi hộp. Nhìn anh một lúc, cô cũng đủ hiểu, lúc này cô mới tiếp tục nói: “Bây giờ mẹ em làm phẫu thuật cũng không tiện, hơn nữa anh cũng rất bận, chuyện gặp họ, hay là từ từ rồi nói nhé. Hơn nữa… họ thích thằng bé là được rồi, em không cần gặp họ cũng được.”

Trong giọng điệu của cô, ít nhiều cũng có mang theo một chút thất vọng. Chuyện mang thai trước khi kết hôn, thực ra bất luận ở trong mắt ai, đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì cả, nhất là gia đình anh lại không phải là một gia đình bình thường.

“Em đừng suy nghĩ nhiều, ba mẹ bởi vì không hiểu chuyện của em, vì vậy mới có chút hiểu lầm. Họ muốn gặp mặt em, cũng là muốn xóa bỏ đi những hiểu lầm này.”

Hạ Tinh Thần im lặng, cô không nói gì nữa.

Cô biết rằng anh nói như vậy là đang an ủi cô.

Thế nhưng, bản thân mình lại thất vọng cái gì chứ? Cho dù bây giờ anh thật sự dẫn mình đi gặp ba mẹ, đây cũng không giống như các cặp đôi yêu nhau dẫn nhau về ra mắt phụ huynh, mà là họ muốn gặp mẹ của thằng bé mà thôi! Ý nghĩa đó hoàn toàn khác.



Sau chặng đường đi mấy chục phút, cuối cùng cũng đã đến bên ngoài căn nhà thuê nhỏ. Mấy ngày không trở về đây, giống như đã lâu lắm rồi vậy.

Hạ Tinh Thần bảo anh bồng thằng bé, mình thì lấy chìa khóa ra để mở cửa. Thay giày ra trước, sau đó cô lấy ra đôi dép lê nam lần trước mua ở siêu thị đưa cho anh: “Thay dép trước rồi vào.”

Sau khi mở đèn lên, cô quay đầu lại nhìn, đối mặt với căn nhà trống, lúc này đã được đồ đạc lấp đầy. Từ bên này nhìn thoáng qua, có thể thấy được sảnh và một phòng ngủ ở bên đó. Hạ Tinh Thần quay đầu lại nhìn anh: “Năng suất nhanh như vậy sao? Khi em rời đi, chỗ đó còn trống rỗng.”

Bạch Dạ Kình đặt đứa nhỏ lên trên chiếc giường ở trong phòng ngủ nhỏ của cô, anh lấy chăn bông đắp cho thằng bé, sau đó xoay người đi theo cô và nói: “Sau này căn phòng này sẽ dành làm phòng trẻ em cho con.”

“Vậy em ngủ ở đâu?”

Bạch Dạ Kình bước ra khỏi phòng cô và lấy cằm hất hất về phía căn phòng đối diện: “Khi anh không ở đây thì em sẽ ở bên đó. Còn khi anh ở đây…”

Nói đến đây, anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý: “Em cũng phải đến ở với anh.”

“...” Trong giọng điệu đó có một ám chỉ vô cùng rõ ràng. Hạ Tinh Thần đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh hơn, cô cũng biết được tình hình này giữa hai người nguy hiểm đến mức nào. Vì vậy cô cố ý làm ra vẻ không hiểu, nhướng mày nói: “Em ở đây cũng khá tốt rồi, anh tự quay về phòng bên kia của anh đi!”

Cô đẩy anh và đuổi anh đi. Cô cố tình không nhìn sắc mặt của anh, sau đó cô chạy về phòng ngủ của mình và lấy ra một bộ đồ ngủ. Cho đến khi bước vào phòng tắm, một hồi lâu, ở chỗ vị trí của trái tim cô vẫn còn đang đập “thình thịch”. Như vậy, không phải xem như là họ sống chung với nhau rồi sao? Trước đây cô ở trong phủ Tổng thống, cũng không có cảm giác sống chung như vậy, dù sao lúc đó tĩnh tâm như nước, giữa họ cũng không xảy ra chuyện gì. Bây giờ... đã hoàn toàn khác rồi...

...

Hạ Tinh Thần tắm xong thì bước ra khỏi phòng tắm, cô ngồi trong sảnh lau mái tóc ướt của mình.

Cô mở ti vi lên, thu mình trên ghế sofa. Thỉnh thoảng, như là vô tình cô liếc mắt nhìn qua phòng bên cạnh một cái, nhưng trong sảnh thông với nhau, căn bản không hề nhìn thấy bóng dáng của anh.

Cũng không biết trong phòng này anh có quần áo nào có thể tắm rửa hay không, hay là bây giờ anh đã ngủ rồi?

Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Trong đêm khuya như vậy, tiếng chuông đột ngột như thế khiến Hạ Tinh Thần kinh ngạc, cô vội vàng đứng dậy lấy điện thoại trên kệ sách.

Tấm ảnh cuối cùng của ba người cô và ba mẹ cô đang đặt trên kệ sách, bây giờ nhìn thấy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thương cảm.

Thời gian trôi qua, cảnh còn người mất...

Nhìn thấy từ “ba” đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, trong giây lát tim cô đã đập mạnh và loạn nhịp. Ba gọi điện cho cô muộn như vậy, còn có thể vì chuyện gì chứ?

“Alo, ba.” Hạ Tinh Thần đưa điện thoại lên tai.

Ở đầu dây bên kia, Hạ Quốc Bằng im lặng một lúc, ông ta không lên tiếng. Cô cũng im lặng đợi một lúc mới nghe thấy ông ta mở miệng nói: “Con đã trở về chưa?”

“Ừm, sáng sớm con về.”

“…” Ở đầu dây bên kia, Hạ Quốc Bằng lại im lặng, cô có thể nghe thấy và hiểu được sự ngấm ngầm chịu đựng và mâu thuẫn ẩn chứa trong hơi thở của ba. Cuối cùng cô không nói gì để phá vỡ sự im lặng này cả, chỉ nghe thấy Hạ Quốc Bằng nói: “Thôi, thời gian cũng không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạ Tinh Thần cầm lấy điện thoại vẫn chưa cúp máy. Kết quả là đúng như dự đoán, ở đầu dây bên kia, Hạ Quốc Bằng cũng chưa cúp máy. Trong điện thoại, hai người im lặng một lúc lâu, sau đó Hạ Quốc Bằng thở dài một hơi và hỏi: “Người đàn ông đó... đối xử với mẹ con không tốt sao?”

Cô cũng thở dài. Thực sự không biết nếu như ba cô biết được rằng nhiều năm như vậy mẹ cô căn bản chưa từng cưới người khác thì trong lòng của ông ta sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng mẹ cô lại không muốn để cho ông ta biết, vì vậy cô cũng không dám nói lung tung, cô chỉ nói: “Cũng khá tốt. Người ở bên đó rất thành thật chất phác, cuộc sống bên đó cũng rất thoải mái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.