Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 211: Chương 211: Cô ấy là người phụ nữ mà con muốn cưới (1)




Ngừng lại một chút, anh nói thêm một câu đầy ẩn ý: “Chị phải biết, ý của em, không phải chỉ là thân thể.”

Anh nói một cách nghiêm túc: “Hãy giữ lòng mình thật tốt.”

Hôm đó Dạ Việt dẫn người phụ nữ đến tham dự bữa tiệc, ai cũng thấy, mức độ nuông chiều của anh ta đối với cô gái đó không phải người phụ nữ nào cũng được đối xử như vậy.

Bạch Minh Diệp cũng nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, trong lòng cũng có chút đau xót, nhưng trên mặt chỉ cười nhẹ: “Ba mẹ rất vừa ý cậu chủ nhà họ Vân cho chị, hôm khác em cũng giúp chị xem xem. Nếu như cảm thấy anh ta không tệ, vậy chị sẽ cố gắng phát triển với anh ta thử xem.”

Bạch Dạ Kình gật đầu. Minh Diệp đã hai mươi tám tuổi rồi, muốn kết hôn thì đây cũng là độ tuổi vừa đẹp.

Hai người nói đến đây thì không tiếp tục nói nữa. Bạch Dạ Kình đi lên lầu, ông Bạch đang ở trong phòng sách.

“Ba.” Bạch Dạ Kình mở cửa phòng sách ra, gọi to một tiếng, ông Bạch đặt tờ báo xuống, gỡ chiếc kính mắt gọng vàng ra, mới nói: “Ngồi đi.”

“Ba có chuyện gì sao?” Anh nghe theo lời ông cụ, ngồi xuống ghế sofa ở đối diện ông cụ.

Ông cụ Bạch nói: “Lần trước, con và ba có nhắc đến phu nhân Lan Đình, lần này khi ba đến nhà giam thăm chú của con, chú con có nói rằng chú ấy và Lan Đình đã từng có một khoảng thời gian yêu nhau. Sau này khi bị hãm hại, họ mới phải rời xa nhau. Bây giờ chú ấy cũng rất nghi ngờ, đứa con của Lan Đình có thể thật sự là đứa con do chú ấy và Lan Đình sinh ra.”

Bạch Dạ Kình gật đầu, sau đó tiếp lời: “Đến nay phu nhân cũng chưa kết hôn, thêm nữa bà ấy cũng nhờ nhà họ Dư giúp tìm đứa con này, cố tình tránh né con, vì vậy con đã từng suy nghĩ đến khả năng này. Bà ấy càng tránh né nhà họ Bạch mình, điều đó càng đáng nghi ngờ.”

Ông Bạch thở dài một hơi: “Chú của con đã không dễ dàng nhiều năm như vậy, hơn nửa đời người đều ở trong tù, nếu như ở tuổi này thật sự có thể có một đứa con gái, vậy đây sẽ là một chuyện vô cùng vui mừng. Nửa đời sau của chú ấy có thể xem như là có hy vọng. Vì vậy, con hãy để tâm đến chuyện này, âm thầm điều tra, nếu có manh mối gì, nhất định phải nói cho ba biết càng sớm càng tốt.”

“Con hiểu rồi. Qua khoảng thời gian này, con sẽ đích thân dặn dò.”

“Đừng nói là chú của con, ngay cả ba cũng thật sự muốn xem dáng vẻ của đứa con mà Lan Đình và chú ấy sinh ra như thế nào. Hai người họ đều là những người ưa nhìn, đứa con mà họ sinh ra nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Ông Bạch nhấp một ngụm trà, nhìn con trai mình: “Chú con nói, nếu thật sự là đứa con của họ thì lúc này con bé cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Con gái ở độ tuổi này cũng không biết đã kết hôn chưa. Nếu như chưa kết hôn, đến lúc đó, con nhất định phải đích thân tìm cho con bé một cuộc hôn nhân tốt, biết không?”

“Ba, ba lo lắng hơi xa rồi, bây giờ ngay cả bóng dáng em gái họ nhà mình vẫn còn chưa có, còn nói đến chuyện kết hôn làm gì? Hơn nữa, việc đứa con do phu nhân sinh ra rốt cuộc có phải là của chú hay không, chuyện này cũng chỉ là suy đoán của chúng ta. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, khi ba nói chuyện với chú, ba vẫn phải nói cho chú biết khả năng xấu nhất, để tránh việc chú ấy hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.”

Ông Bạch chỉ lắc đầu. Khả năng xấu nhất, ông ấy dám nói sao?

Nghĩ đến điều gì đó, ông ấy đổi chủ đề, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Lần này con và Tống Duy Nhất chưa kết hôn thành, trước đó con đã nghĩ đến chuyện này rồi, đúng không?”

“Trước mắt chuyện đã thành ra như vậy, cũng chưa đến mức ba phải yêu cầu con cưới Tống Duy Nhất về nhà mà?”

“Con không muốn cưới Tống Duy Nhất như vậy, hao hơi tổn sức làm rối hôn sự này lên, thành thực mà nói, có phải con vì đứa cháu trai của ba không?”

“Cũng là vì cháu trai của ba.” Bạch Dạ Kình cảm thấy lúc này con trai mình vẫn còn có chút tác dụng, thậm chí có thể làm lá chắn ở trước mặt ông ấy, anh nói: “Hai ngày trước thằng bé đó vừa biết được chuyện con phải kết hôn với Tống Duy Nhất, thằng bé đã tức giận đến mức cắt đứt quan hệ với con.”

“Cắt đứt quan hệ với con sao?” Ông Bạch vừa nghe thấy thì nhíu mày lại: “Nhà chúng ta chỉ có duy nhất một đứa cháu đích tôn này, không thể để thằng bé làm xằng làm bậy được. Gien cha truyền con nối, máu mủ tình thâm, làm sao nói cắt đứt là có thể cắt đứt được chứ?”

“Đương nhiên con không để nó làm bậy rồi, nhưng ba đừng thấy thằng bé mới bốn tuổi mà coi thường, khi tính tình trở nên bướng bỉnh thì lì như trâu vậy. Nói chung vẫn là gien di truyền của ba. Lần này con và Tống Duy Nhất chưa kết hôn thành, đương nhiên không có gì phải lo lắng, lần sau nếu con thật sự cưới người phụ nữ khác vào nhà, thằng bé tuyệt đối sẽ không nhận con làm ba, cũng sẽ không nhận ông. Về chuyện thằng bé đổi họ Bạch, vậy càng không thể rồi.”

Ông Bạch vừa nghe thấy chuyện một khi con trai kết hôn cùng với người khác, đứa cháu trai đó ngay cả ông cũng không nhận thì lông mày chợt nhíu lại, tuy nhiên, chuyện nên nói vẫn phải nói: “Ba cũng bàn với mẹ con rồi, một đứa con gái có thể dùng tiền bán mình, chung quy không phải là một cô gái đứng đắn gì cả. Nó có thể bán mình cho con, sau này cũng có thể bán cho người khác. Làm sao nhà họ Bạch chúng ta có thể dung thứ được loại con dâu này!”

Bạch Dạ Kình không thích nghe những lời này, vì vậy giọng điệu của anh trở nên vô cùng lạnh lùng nghiêm túc: “Chuyện này không phải như ba nghĩ đâu. Nói đến cùng, đều là do con trai ba cưỡng bức người ta, lúc đó cô ấy mới mười tám tuổi, đã hiểu được chuyện gì đâu, vậy mà bị con cưỡng bức rồi sinh con, ba nên mang ơn người ta mới đúng. Nếu không thì đời này của con thật sự có thể vô hậu. Lấy đâu ra cháu trai cho ba bồng chứ?”

“Con nói bậy!” Ông Bạch không muốn nghe những lời đó, ông ấy đặt cái ly lên trên bàn nhỏ uống trà trước mặt, trừng mắt thờ ơ: “Dù cho con muốn giúp cô ta nói tốt thì cũng đừng giội hết nước bẩn lên trên người mình! Chuyện cưỡng bức này, con muốn nói thì cũng chỉ nên nói trước mặt ba, con dám đi ra bên ngoài nói hươu nói vượn thử xem!”

“Cô ấy không biết gì cả, bị người khác bỏ thuốc mê, rồi đưa cô ấy lên giường con. Ba nói xem, đây không phải do con cưỡng bức thì là gì? Ba thật sự không chịu cho con cưới cô ấy, khi cô ấy trở mặt rồi vạch trần hết chuyện trước đây, vậy con có thể ngồi vào được cái ghế tổng thống nữa không? Đừng nói đến chuyện không thể làm tổng thống, có khi còn bị khép tội là một phạm nhân cưỡng bức.”

Ông ấy bị những câu này của anh làm cho tức giận đến mức sắp hộc máu, chỉ tay vào anh: “Làm sao con lại trở nên không biết xấu hổ như vậy!”

Bạch Dạ Kình đứng dậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Ba cứ cho là vì tiền đồ của con trai ba đi, còn về chuyện con và thằng bé, ba và mẹ đừng quan tâm.”

“Ba thấy con điên rồi! Điên đến mức không thể cứu!” Ông ấy tức giận mắng một câu.

Những lời mà con trai nói, ông ấy đều không tin. Ông ấy cảm thấy tên nhóc này vì muốn ở trước mặt mình tạo ấn tượng tốt cho đứa con gái đó, ngay cả sự trong sạch của bản thân cũng không ngại bôi nhọ, quả thực là mê muội rồi! Là một tổng thống sao có thể dễ dàng giội nước bẩn lên trên người mình chứ?



Bạch Dạ Kình ăn tối với ông ấy xong thì đi đến bệnh viện. Khi anh đến bệnh viện, cả bệnh viện đều đã vào tình trạng bị phong tỏa. Anh tự ý đi đến, những người khác đều canh giữ cẩn thận ở bên ngoài phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Thẩm Mẫn đã ngủ say. Hạ Đại Bạch cũng ngủ trên giường một phòng ngủ khác.

Khi Bạch Dạ Kình bước vào cửa, Hạ Tinh Thần đang lấy remote để điều chỉnh nhiệt độ. Anh vừa đi vào, Hạ Tinh Thần vô cùng bất ngờ, cô hạ giọng nói: “Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.