Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 120: Chương 120: Lễ vật đặc biệt nhất (1)




Hạ Tinh Thần đặc biệt lưu ý đến phó bộ trưởng nhưng hiển nhiên ông ta tạm thời cũng không cần đến cô. Cô liền soát thư mời, từ sảnh VIP đi đến phòng trên lầu tạm thời nghỉ ngơi.

Có chút chán nên cô liền lấy điện thoại ra chơi, Trì Vị Ương nhắn tin hỏi tình huống của cô và Tống Duy Nhất. Cô nói đơn giản, Trì Vị Ương ở bên kia khen cô làm tốt lắm. Cô lại suy nghĩ, với tính cách của Tống Duy Nhất, hôm nay cô khiến cho cô ta mất mặt như vậy, đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cô, vẫn phải đề phòng một chút.

Lúc đang trò chuyện, cửa phòng bỗng bị gõ vang.

“Hạ tiểu thư.” Bên ngoài có người kêu cô, cô vội cất điện thoại rồi đi ra mở cửa cửa. Vừa thấy là một người mặc âu phục, thân người vạm vỡ.

“Có việc gì thế?” Hạ Tinh Thần lạnh nhạt liếc mắt một cái đánh giá đối phương, trong lòng có cảnh giác.

“Tống tiên sinh nói mời cô đi xuống. Hội đấu giá ở dưới lầu sắp bắt đầu rồi, Tống tiên sinh cố ý để cho cô một vị trí. Mời cô.”

So với tư thế “mời” của đối phương, ngữ khí nghe tuy là khách khách khí khí nhưng ánh mắt kia lại là nói rõ không cho phép cô cự tuyệt. Hạ Tinh Thần hoàn toàn tưởng tượng được, nếu cô cự tuyệt thì cũng sẽ bị người này khiêng đi xuống.

Tới đâu hay tới đó, nhiều người như vậy, Tống Quốc Nghiêu không thể hại cô được. Chi bằng thoải mái hào phóng đi xuống, xem ông ta tốt bụng như vậy, giữ lại cho cô một vị trí rốt cuộc là vì cái gì.

Hạ Tinh Thần theo người kia đi xuống dưới lầu. Hội trường đấu giá đã ngồi đầy người, đều là nhân vật nổi tiếng, quan lớn cự giả, trường hợp long trọng như vậy thật khó gặp.

Cô mới vừa xuất hiện, mọi người đều quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt có đủ các loại đánh giá. Đối phương dẫn cô đi thẳng tới vị trí chủ vị trên cùng.

Ấn đường Hạ Tinh Thần thoáng nhăn lại, chỗ này tuyệt đối không phải là nơi cô có thể ngồi được! Cô đi vào nơi này cũng chỉ là vì công việc mà tới, không giống những người đang ngồi ở đây đấu giá. Những người phiên dịch viên cùng đi với cô hiện tại đang đứng ở xa nhìn phú hào của họ.

“Tôi nghĩ Phó tổng thống Tống nghĩ sai rồi, đêm nay tôi chỉ tới đây công tác.” Hạ Tinh Thần lạnh lùng nói với người đàn ông kia.

“Hạ tiểu thư, một thân trang phục đêm nay của cô hoàn toàn đủ tư cách ngồi ở trên vị trí này. Hạ tiểu thư, mong cô đừng khiến cho chúng tôi khó xử!” Đối phương sắc mặt lạnh nhạt.

Cô cười lạnh nhìn dáng vẻ cảu anh ta, đêm nay Tống Quốc Nghiêu muốn xả giận cho con gái nên mới khiến cô khó coi.

“Tinh Thần, nếu Phó tổng thống Tống đã nhiệt tình như vậy thì tới đây ngồi đi.” Bạch Túc Diệp vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình khẽ gọi một tiếng.

Hạ Tinh Thần không biết Tống Quốc Nghiêu sẽ làm mình khó xử như thế nào nhưng nhìn thấy Bạch Túc Diệp cũng ở kia thì cũng không nói gì nữa. Cô khẽ gật đầu rồi đi thẳng chỗ Bạch Túc Diệp. cô vừa nhìn liền thấy gần chỗ ngồi của Bạch Túc Diệp là Tống Duy Nhất đang đắc ý cười.

Tất cả mọi người sau khi ngồi xuống cũng không ai nói chuyện, nín thở im lặng chờ đợi vật phẩm bán đấu giá. Ngay sau đó, ánh đèn tắt, từng món đồ đấu giá được che đậy một cách thần thần bí rồi bưng lên.

Tống Quốc Nghiêu là người khởi xướng, ở trên sân khấu nói vào điều về việc từ thiện, sau đó người chủ trì đi lên tuyên bố quy củ. Nghe xong quy củ, cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng hiểu rõ, Tống Quốc Nghiêu để cô ngồi nơi này là có mục đích!

Đây không phải là đấu giá tự do mà là từ người chủ trì đọc đến số nào thì người đó báo giá.

Đến khi món hàng thứ hai được đem ra, một viên hồng ngọc tên ‘nước mắt chi tâm’ xuất hiện, người thứ nhất ra giá là Tống Duy Nhất.

“Một ngàn vạn!” Cô ta đứng dậy, đắc ý giơ thẻ bài.

Tầm mắt nhìn quanh một vòng rồi rơi xuống trên người Hạ Tinh Thần. Ánh mắt đắc ý kia khiến da đầu cô tê rần, vì vậy lúc người chủ trì gọi tên cô, cô cũng không kinh ngạc.

Một ngàn vạn? Có bán cả cô thì cũng không lấy ra được số tiền lớn như vậy! Nhưng nếu là bán Hạ Đại Bạch thì có thể có được cái giá này!

“Hạ tiểu thư, tới cô báo giá.” Người chủ trì thấy cô không nhúc nhích lại khẽ mỉm cười mời một lần.

“Hạ Tinh Thần, cô ăn mặc lễ phục giá trị như vậy mà không kêu nổi một cái giá sao?” Tống Duy Nhất chế nhạo cô, tất cả mọi người lấy các loại ánh mắt nhìn cô.

Phùng má giả làm người mập, chuyện này cô không làm được. Hơn nữa, ở đây có vô số phú hào, cô không loè được thiên hạ. Cô không có tâm tình chơi trò chơi thấp kém này với người Tống gia mà chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, sau đó bình tĩnh đứng dậy” “Tôi…”

“2000 vạn.”

Hạ Tinh Thần còn chưa nói xong thì đột nhiên một giọng nữ vang lên cắt đứt lời cô.

Sau đó mọi người đều nhìn qua nơi phát ra âm thanh đó.

Hạ Tinh Thần liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương. Không phải cô ấy chính là người đưa lễ phục cùng trang sức cho cô, là May sao?

May đón ánh mắt của mọi người, tự nhiên hào phóng đi đến bên người Hạ Tinh Thần rồi dừng lại, lặp lại một lần: “Người chủ trì, chúng tôi kêu giá hai ngàn vạn!”

“Cô là ai?” Tống Duy Nhất nhíu mày, ngày thường May chỉ phụ trách sinh hoạt của Bạch Dạ Kình, cũng chưa từng lộ mặt ở trước mặt công chúng cho nên người ngoài cũng không ai biết cô.

“Tôi là người đại diện lần bán đấu giá này cho Hạ tiểu thư Hạ Tinh Thần cho nên Tống tiểu thư, hiện tại đến phiên cô ra giá.” May mở miệng, lần này tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai phỏng đoán thân phận Hạ Tinh Thần.

Tống Duy Nhất cũng không nghĩ tới Hạ Tinh Thần còn có chiêu này, vốn là muốn cho cô xấu hổ nhưng lần này cô ta vừa miệng liền kêu hai ngàn vạn, chẳng có chút nào gọi là mất mặt cả!

Hạ Tinh Thần nhìn mắt May, May cho cô một cái cười an tâm, di động trong tay cô lúc này lại rung một chút. Cô vừa lấy ra, trên màn hình là một tin nhắn tới từ “ông xã tương lai”.

“Thích gì thì bảo May mua là được.”

Hạ Tinh Thần nhìn mấy chữ đơn giản kia, không nhịn được cong cong khóe môi. Ngài Tổng thống thật đúng là hào phóng vô cùng!

Cô không có lập tức trả lời anh mà theo bản năng nhìn quanh bốn phía nhưng cũng không thấy anh. Không biết người này đang ở chỗ nào quan sát cô đây.

Bởi vì biết có anh ở đây, trong lòng cô lập tức liền trở nên yên ổn thản nhiên.

Ngón tay cô múa trên màn hình: “Thích thì thích nhưng mà tôi có muốn cũng không có dịp phù hợp có thể dùng tới.”

“Bày trên kệ sách trong phòng, như thế nào? Rất hợp với bức màn trong phòng em.” Trong chốc lát sau, tin nhắn mới của anh truyền tới.

Hạ Tinh Thần không nhịn được mà khẽ cười.

Toàn cầu chỉ một viên ‘nước mắt chi tâm’ cũng xứng với bức màn cô mà cô mua chỉ tầm 200 đồng mà mua sao? Quá phí phạm của trời mà! Quả nhiên có tiền chính là tùy hứng!

Vừa muốn trả lời cự tuyệt anh thì lại thấy Tống Quốc Nghiêu đi đến trước mặt cô cười tủm tỉm: “Hạ tiểu thư, quả thực tám ngàn vạn là rất cao.”

Hạ Tinh Thần sửng sốt, theo bản năng cất điện thoại đi rồi đứng dậy. Lúc này cô mới biết được, chỉ trong hai tin nhắn ngắn ngủi mà viên kim cương kia đã bị May và Tống Duy Nhất kêu giá tới tám ngàn vạn rồi. Điều này quả thật khiến cô cảm thấy rất đau lòng, đau lòng thay anh. Có tiền thì cũng không nên phí phạm như vậy.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì mà Tống Quốc Nghiêu đã tiếp tục nói: “Nói thật, viên kim cương này là tôi định tặng cho con gái tôi làm quà. Ngày hai mươi âm lịch, cũng chính là ngày con bé làm tiệc đính hôn với ngài Tổng Thống. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa bọn họ viên kim cương này coi như là quà đính hôn. Vì vậy Hạ tiểu thư à, mong cô cầm lấy tám ngàn vạn này rồi nhường viên kim cương này lại cho tôi, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.