Hai mươi ngày sau, chính là tiệc đính hôn của con và ngài tổng thống, đến lúc đó, lễ vật của ba chính là mảnh kim cương này...
Một khoảng thời gian rất dài, trong đầu Hạ Tinh Thần đều quanh quẩn những lời này của Tống Quốc Nghiêu. Cô sững sờ, tay cầm điện thoại có chút cứng ngắc, đầu ngón tay hơi lạnh. Bạch Minh Diệp khẽ ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi thâm thúy, ý tứ không rõ.
May còn đang định nói gì đó, Hạ Tinh Thần hoàn hồn, nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu, đó là đừng nói gì thêm nữa.
Một lần nữa ngồi lại ghế trên, đáp lại biểu tình đắc ý của Tống Duy Nhất, chỉ là đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác vô vị. Tự mình tranh đoạt mảnh kim cương này, thật ra không hề có ý nghĩa.
Đây mới là mục đích thật sự khi Tống Quốc Nghiêu khi mời cô. Một là để cho cô hiểu được thân phận của cô với những người này là xa không thể với tới, hai là cho cô biết ngày cưới của Bạch Dạ Kình và Tống Duy Nhất.
“Ổn chứ?” Bạch Minh Diệp đảo mắt qua nhìn cô một cái.
Hạ Tinh Thần nhếch môi cười, giả vờ thoải mái nói: “Em không sao, em thật sự không thể giành được mảnh kim cương này để xứng với bức màn hai trăm tệ kia của em.” Như nhau thôi, cũng không thể nực cười yêu cầu anh làm ra quyết định gì không có khả năng.
Bạch Minh Diệp có chút nghi hoặc, với lời nói không đầu không đuôi của cô, hình như có chút khó hiểu. Nhưng mà cô ấy hiểu được, nói gì cũng không cần thiết phải nhiều lời, Hạ Tinh Thần là một người thông minh, trong lòng tựa như gương sáng. Cô biết ý nghĩa của mối hôn sự này, cùng với trách nhiệm anh phải gánh trên vai khi thân là Tổng thống.
Sau đó, Hạ Tinh Thần không còn gọi lại được vào dãy số kia nữa. Mà điện thoại cũng không còn truyền tới tin tức về anh nữa. Tâm tư của cô, đã hoàn toàn không đặt ở lần đấu giá này.
“Chị Minh Diệp, em đi toilet một chút.” Khi lồng ngực buồn bực đến mức không chịu nổi, cô nói nhỏ với Bạch Minh Diệp một câu rồi đứng dậy. Dù sao, vở kịch của cô đã diễn xong rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô nữa. Mà nữ đồng hành của phó bộ trưởng trước sau cũng vẫn luôn theo sát, xem ra là không cần cô.
Cô vừa đi thì nhận được một cuộc điện thoại, nhưng cũng không có lưu lại.
...
Lúc này.
Trong căn phòng xa hoa nhất trên lầu, người đàn ông ngồi trên sân thượng, liếc nhìn toàn bộ ở dưới lầu. Tầm nhìn của anh có thể thu hết toàn cảnh dưới lầu vào trong đáy mắt. Mà những lời vừa nãy của Tống Quốc Nghiêu, anh đương nhiên không bỏ sót, bóng dáng Hạ Tinh Thần rời đi anh cũng đều nhìn thấy.
Lãnh Phi ở bên cạnh nhìn trộm vẻ mặt của anh, dưới bóng đêm dày đặc, vẻ mặt anh thâm trầm, thật khó có thể nhìn thấu được tâm tư của anh.
“Thưa ngài, ngày đính hôn này...” Lãnh Phi đắn đo hỏi, đến đây lại dừng một chút.
Bạch Dạ Kình trầm giọng mở miệng: “Là tôi và ông ta cùng nhau thỏa thuận.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, nhìn vào mắt Lãnh Phi: “Nếu phó tổng thống Tống đã hào phóng tặng nước mắt chi tâm như vậy, tôi đây có nên tặng một món quà hậu hĩnh hơn cho ông ta?”
“Ý của ngài là...” Ánh mắt Lãnh Phi đầy vẻ tò mò, tiếp đó, trong lòng càng trở nên rõ ràng: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.”
...
Bên kia, Hạ Tinh Thần vừa mới ra khỏi hội trường, đột nhiên một số lượng lớn xe sang trọng tiến lại đây. Chỉ một đội gác cổng, đối với những xe này cũng không có tác dụng, không có ai dám ngăn cản.
Chờ xe lại gần, Hạ Tinh Thần liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc Aston Martin ở giữa. Nhìn kỹ lại, quả nhiên là Dư Trạch Nam lái xe. Nhưng mà trên ghế phó lái còn có một vị phu nhân tao nhã đang ngồi. Hạ Tinh Thần mơ hồ cảm thấy quen mắt, hẳn là gặp qua ở trên tin tức truyền hình quốc gia.
Xe dừng lại. Dư Trạch Nam chân dài từ trên xe bước xuống, lúc này mới đi qua cửa phó lái, đỡ vị phu nhân kia xuống. Anh ta cung kính, bộ dạng nghiêm trang, Hạ Tinh Thần cảm thấy thật sự là khó gặp được một lần. Đại khái là vì mối quan hệ bên cạnh vị phu nhân này.
Nhờ ngọn đèn bên ngoài, Hạ Tinh Thần nhìn thấy rõ hai người.
Người phụ nữ trung niên mặc một bộ váy Chanel màu trắng, tóc được búi gọn gàng sau đầu, khí chất tao nhã đủ để sánh với Audrey Hepburn năm đó. Trên khuôn mặt được bảo dưỡng tương đối tốt lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, vừa lúc Hạ Tinh Thần nhìn thấy đối phương, không hiểu sao lại có cảm giác gần gũi khó nói nên lời.
Đợi bọn họ đến gần, Hạ Tinh Thần hơi nghiêng người, lui qua một bên, nhàn nhạt cúi đầu.
“Tinh Thần?” Dư Trạch Nam kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới cô sẽ ở đây. Lại nhìn cô đêm nay, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh diễm.
Hạ Tinh Thần ngẩng mặt lên nói: “Thật trùng hợp.” Cô lại lễ phép chào hỏi với người bên cạnh Dư Trạch Nam: “Xin chào phu nhân.”
Cô đã nhận ra rồi! Vị này chính là phu nhân Lan Đình tiếng tăm lừng lẫy trong Liên hiệp quốc. Nhưng mà bà ấy đã nhiều năm chưa từng về nước, đêm nay xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là coi trọng vật phẩm bán đấu giá nào đó.
“Chào cô.” Phu nhân Lan Đình mỉm cười đánh giá Hạ Tinh Thần, bộ dạng hòa nhã dễ gần, lại nhìn người trẻ tuổi bên cạnh. Không hề bỏ sót vẻ kinh diễm trong đáy mắt anh ta và một chút... dường như chột dạ. Bà cười vỗ vỗ mu bàn tay Dư Trạch Nam: “Không giới thiệu cho tôi một chút sao?”
Bà còn tưởng Dư Trạch Nam còn có tâm tư khác với cô gái này, cho nên mới chột dạ như vậy.
Dư Trạch Nam hoàn hồn, nhìn Hạ Tinh Thần một cái, lại nhìn phu nhân Lan Đình, trầm ngâm một chút mới nói: “Vì này chính là cô Hạ, Hạ Tinh Thần, là một phiên dịch viên của nước S chúng tôi, cũng là bạn tôi. Tinh Thần, vị này hẳn là không cần tôi giới thiệu, em cũng đã từng nhìn thấy ở trên TV rồi.”
Hạ Tinh Thần mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng bắt tay phu nhân Lan Đình. Hai người nhìn nhau, ánh mắt hòa ái của đối phương làm cho Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy đáy lòng có một loại ấm áp không nói nên lời. Trước kia ở trên TV, không hiếm khi nhìn thấy vẻ uy nghiêm lẫm liệt lúc bà ấy phát biểu, bộ dáng không được chen vào, tạo cho người ta một loại cảm giác khó có thể tiếp cận. Bây giờ tiếp xúc, mới biết được tất cả những cảm giác đó cũng không hẳn là sai.
“Phu nhân hiếm khi có được một lần về nước, ở lại không được vài ngày. Trong hai ngày này, cô Hạ có thể đề cử nơi nào có thể chơi vui, ăn ngon không?”
“Nếu chỉ có thời gian hai ngày, phu nhân không ngại có thể để cho Trạch Nam đưa người đi dạo quanh Kinh Đô. Hiện tại xung quanh Kinh Đô thay đổi vô cùng lớn, phu nhân xem rồi nhất định sẽ khá ngạc nhiên. Về phần ăn uống, không biết khẩu vị của phu nhân như thế nào?”
“Tôi khá thích vị cay tê chính thống của Kinh Đô, hiện tại ở nước M rất khó để ăn được vị chính thống của Kinh Đô. Vài năm nay không trở về, nhớ nhất cũng chính là vị cay tê kia.”
Hạ Tinh Thần cười: “Khéo như vậy, khẩu vị của tôi và phu nhân giống nhau, cho nên vị cay tê chính thống tôi còn biết chính xác được mấy chỗ. Nếu không thì chờ phu nhân có thời gian, tôi đề cử cho phu nhân một vài nơi?”
Dư Trạch Nam đứng một bên nhìn hai người, họ nói chuyện tự nhiên như vậy, cứ như thường ngày. Trên mặt hai người đều tràn ngập ý cười, giống như vừa gặp đã quen thân.
Điều này...
Chẳng lẽ quan hệ huyết thống thật sự thần kỳ như vậy?