Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 511: Chương 511: Sự thật từ quá khứ (3)




“Cô có biết tại sao đêm đó anh ấy lại gặp chuyện không? Trì Vị Ương, đêm đó anh ấy vì trở về đón sinh nhật với cô nên mới xảy ra chuyện! Nếu không phải tại cô, anh ấy cũng sẽ không phải chịu đau khổ. Cô nói xem, cô còn có tư cách ở bên cạnh anh ấy sao?”

Mỗi một chữ của Tô Tố Vân đều như thể vô số thanh kiếm sắc lẹm xuyên thấu qua tim cô, không ngừng lăng trì cô.

Cô cảm thấy mình đau đến chết rồi.

“Cô câm miệng đi...” Cô thất thần lầm bầm, rõ ràng không tin nhưng nước mắt giống như hạt trân châu, cứ không ngừng rơi xuống: “Tôi tuyệt đối sẽ không tin cô…không tin cô.”

“Nếu không tin tôi, cô hoàn toàn có thể lên trang mạng của cơ quan pháp vụ để tra hồ sơ, xem kỹ xem tôi có gạt cô hay không.”

Cô đã không muốn nghe Tô Tố Vân nói nữa. Hai mắt cô đỏ ngầu, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Tố Vân, sau đó đóng sập cửa lại.

Ngoài cửa, Tô Tố Vân bị ánh mắt kia nhìn mà giật mình, sau đó...

Lại mất mát rũ vai, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng.

Thấy Trì Vị Ương đau buồn như vậy, cô ta vốn cho là mình ít nhiều cũng sẽ cảm thấy được an ủi, thế nhưng, cô ta phát hiện…bản thân hoàn toàn không có cảm giác ấy.

Một chút cũng không.

Ngược lại…

Trong lòng khổ sở không nói nên lời.

Chuyện này do cô ta nói ra, như vậy đồng nghĩa với việc cô ta không còn tư cách yêu cầu Phó Dật Trần bất cứ điều gì nữa.



Trong nhà.

Trì Vị Ương thất hồn lạc phách dựa vào cửa, cả người phát run. Cô thậm chí không dám tưởng tượng hình ảnh mà Tô Tố Vân đã phác họa cho mình.

Dật Trần…bị đàn ông...

Còn chưa nghĩ đến hai chữ ‘cưỡng gian’ cô đã nhanh chóng lắc đầu, xua hai chữ kia đi.

Không!

Không thể nào!

Anh ta tốt biết bao, thượng đế sẽ không trêu đùa anh ta như vậy! Nhất định là Tô Tố Vân đang cố gây bất hòa giữa hai người! Cô không thể mắc bẫy được!

Rõ ràng trong đầu nghĩ thế, nhưng khi nhìn chiếc máy vi tính trên bàn, ánh mắt cô lóe lên. Một giây sau, cô như bị quỷ thần xui khiến mà tiến đến.

Đến khi hồi thần lại, cô đã không kiềm được mà mở trang cơ quan pháp vụ ra.

Cô ngây người nhìn trang mạng ấy, cả người hẵng còn hoảng hốt thất thần. Cô cảm thấy lúc này mình hệt như đang ngồi trên bông vậy, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Ngón tay đặt trên bàn phím run dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn gõ ba chữ “Phó Dật Trần”.

Màn hình hiện lên, cô nhìn từng dòng chữ, nước mắt bỗng nhiên vỡ òa.

Hô hấp ngừng lại.

Giống như một bàn tay vô tình đang bóp cổ cô, đè chặt lên trái tim cô, cô sắp nghẹt thở mà chết…

Nhìn bao lâu, nước mắt cô chảy dài bấy lâu. Đến tận khi hốc mắt sưng đỏ, thùng rác ngập đầy khăn giấy ướt sũng, cô mới chậm rãi đứng lên từ trên ghế.

Hai chân cô như bị đổ chì, tay dùng sức chống mặt bàn, thật vất vả mới đứng dậy được, nhưng vừa đứng vững lại ngã nhào xuống đất.

Cũng may thảm dày nên cô không bị thương, vậy nhưng nước mắt vẫn không khống chế được mã vỡ òa.

Trên thảm ướt một mảng lớn.

Cô chưa bao giờ đau khổ như vậy. Năm ấy anh ta đột nhiên biến mất, khoảnh khắc biết anh ta đã kết hôn cô cũng không đau đến vậy…

Cô chật vật bò dậy từ dưới đất, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Cô lảo đảo đi vào phòng ngủ, vén chăn nằm lên giường. Cô quấn chăn thật chặt không chừa một kẽ hở nào, vậy mà vẫn thấy lạnh…

Cái lạnh đó, là lạnh từ tận đáy lòng.

Những năm qua, lúc anh ta phải trải qua đau khổ thì cô lại chẳng hề biết gì, còn một mực truy hỏi, cô có tư cách gì nói yêu anh ta đây?

Cô chán ghét, thậm chí hận chính mình.

Nếu không phải ngày sinh nhật năm đó cô cứ gọi điện thoại cho anh ta mãi, nói muốn đón sinh nhật cùng anh ta, than phiền nói anh ta không chuẩn bị quà cho mình thì anh ta căn bản sẽ không về ngay trong đêm, càng không thể nào xảy ra chuyện như thế…

Trì Vị Ương nằm đó, cảm tưởng cả người như bị xé toạc ra.

Đau quá…

Đau quá…

Phó Dật Trần hơn chín giờ mới về đến nhà.

Sau hai cuộc phẫu thuật liên tiếp, cả người anh ta đã mệt lả đi. Nhưng thấy sinh mạng bệnh nhân dần khôi phục sau khi phẫu thuật, thấy dáng vẻ vui mừng phấn khởi của người thân bệnh nhân, trong lòng anh ta lại tràn đầy thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

Nhất là nghĩ đến ở nhà nhất định đang có một cô gái nhỏ đang chờ mình, hết thảy mệt mỏi đều tan biến.

Anh ta cầm chìa khóa mở cửa ra.

Anh ta cố nhẹ chân nhẹ tay, lo rằng cô gái ngày càng ngủ nhiều ấy lúc này lại đang ngủ trên sofa, không muốn đánh thức cô.

Nhưng…

Bất ngờ là, lần này mở cửa đi vào, cả phòng lại chìm trong bóng tối.

Ngay cả đèn treo tường cô luôn mở cũng đang tắt.

Anh ta mở ngọn đèn mờ kia, vô thức nhìn về phía sofa, chỉ thấy trên sofa lúc này trống trơn, không có cô ở đó.

“Vị Ương.”

Anh ta khẽ gọi.

Nhưng câu nói ấy chỉ vang vọng khắp phòng, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại anh ta.

Anh ta lo lắng nhíu mày, đang chuẩn bị đi vào phòng cô thì tầm mắt vô tình lướt qua vali của cô trong góc. Anh ta ngẩn ra, sau đó tấm hộ chiếu trên bàn ăn lại lọt vào mắt.

Anh ta cất bước nặng nề đi qua, cầm hộ chiếu trên tay mà trầm ngâm. Xem ra cô vẫn muốn về nước M. Ánh mắt anh ta tối đi. Thật ra anh ta vẫn cứ nghĩ sau khoảng thời gian sống chung, cô sẽ bằng lòng ở lại bên mình. Mặc dù anh ta có thể theo cô đến nước M, nhưng nơi đó không hợp để thành gia lập thất.

Anh ta thở dài.

Tay anh ta vô ý đụng vào máy tính trên bàn, không cẩn thận ấn bàn phím.

Màn hình vốn một màu đen đột nhiên sáng vụt lên.

Ban đầu anh ta cũng không để ý lắm, đang muốn khép máy tính lại thì nội dung trên màn hình lại khiến anh ta chấn động.

Đến khi nhìn rõ, anh ta lập tức ngây người tại chỗ.

Trên màn hình là hồ sơ vụ án phiên tòa lần đó của anh ta…

Cho nên…

Cô đã phát hiện rồi?

Cô phát hiện cái chuyện kinh khủng kia của anh ta, vậy nên mới đột nhiên thu xếp hành lý, cầm hộ chiếu chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Phó Dật Trần đứng đó sững sờ như hóa đá, ánh mắt trầm xuống, không còn lại một tia sáng nào. Anh ta kích động muốn xông vào chất vấn cô có phải vì chuyện đó mà rời bỏ mình hay không, nhưng...

Vào giờ khắc này, anh ta giống hệt như một người bị lột sạch bị đem ra thị chúng trên đường. Anh ta lấy đâu ra dũng khí, lấy đâu ra mặt mũi mà đi chất vấn cô đây?

Nếu cô thật sự muốn đi, anh ta…có thể ép cô ở lại sao?

Chuyện này, chính anh ta cũng khó mà tiếp nhận nổi. Nhiều năm qua, anh ta luôn chán ghét chính bản thân mình, luôn cảm thấy mình rất bẩn, hôm nay sao anh ta có thể cầu mong xa vời cô sẽ thản nhiên tiếp nhận mình không chút ngần ngại?

Phó Dật Trần lảo đảo đi tới ngã lên sofa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.