Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 512: Chương 512: Trở về vòng tay anh (1)




Cả người anh ta như đột nhiên bị người nào đó rút mất linh hồn.

Tay chân lạnh băng.

Anh ta sờ soạng lung tung trên người mình một lúc lâu, cuối cùng cũng mò ra bao thuốc lá và bật lửa, châm một điếu thuốc. Anh ta hít sâu một hơi, cay đến nỗi cổ họng phát đau, đau đến mức hốc mắt bỗng chốc đỏ bừng.

Đã lâu anh ta không hút thuốc.

Từ khi cô về đây ở, anh ta không động đến thuốc lá nữa.

Anh ta chỉ nghĩ thuốc lá có thể khiến cảm xúc mình trở nên tê liệt, nhưng sau khi hút vài hơi, cơn đau nơi lồng ngực không những chẳng hề giảm bớt mà còn ngày càng dữ dội hơn, càng lúc càng khó lòng chịu nổi…



Không biết anh ta đã hút đến điếu thuốc thứ bao nhiêu rồi, cũng khoảng tầm hơn mười điếu, lúc này cửa phòng vốn đóng chặt đột nhiên hé ra.

Tiếng mở cửa không lớn, nhưng trong bóng tối lại cực kỳ rõ ràng.

Phó Dật Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, cả người vẫn cứng ngắc.

Phía sau cánh cửa, ánh đèn mong manh le lói thoát ra chiếu lên khuôn mặt tăm tối của anh ta.

Cô đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt sưng đỏ chẳng khác gì quả hạch đào.

Có lẽ...

Cô không chịu nổi cú sốc lớn nhường này, càng chịu không nổi anh ta bị…như thế cho nên mới khóc thành như vậy.

Phó Dật Trần thở dài, dùng sức dụi điếu thuốc đang kẹp trên đầu ngón tay vào gạt tàn. Vì quá dùng sức, tay anh ta run lên.

Đốm lửa le lói ấy phụt tắt, chẳng còn lại chút tia sáng nào.

Tối tăm hệt như đôi mắt anh ta bây giờ vậy...

Trì Vị Ương nhìn qua, thấy gạt tàn đã đầy tàn thuốc, tim cô như thắt lại, tay xiết chặt cánh cửa, hô hấp cũng nặng nề hơn.

Mới ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh ta đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi? Sao lại không quan tâm đến sức khỏe của mình như thế chứ?

“Anh mở cửa sổ, em vào phòng đi, đừng để hít phải khói thuốc.” Phó Dật Trần một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

Tiếng nói ám ách, khô khốc.

Dường như phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.

Anh ta hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi đứng dậy, chẳng hề nhìn vào mắt cô lấy một lần.

Anh ta đến mở cửa sổ ra. Gió lạnh tràn vào, mùi khói thuốc trong phòng tản đi không ít, nhưng lại đem đến không khí lạnh lẽo.

Anh ta tỉnh táo hơn một chút, đứng bên cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài.

Giờ cũng đã qua năm mới hơn mười ngày, không khí năm mới trong thành phố cũng đã bớt đi nhiều, đèn đêm cũng tắt đi không ít. T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.