Nam Cung Tư Điển nhìn đống hồ sơ trên bàn làm việc mà chán nản,đã 10 năm rồi,hắn quen dần với sự có mặt của tập hồ sơ dày cộp trên bàn làm việc,kể từ khi 16 tuổi,khi hắn bắt đầu tập làm chủ tịch tập đoàn Nam Thị lừng lẫy này,không khi nào hắn có thể bước ra khỏi công ty trước 12h khuya,không khi nào là không mệt mỏi với việc suốt ngày vùi đầu vào sổ sách.
-Diệu Văn*,1 ly cà phê không đường
Nhấn vào thiết bị tự động kết nối ở đầu bàn,giọng hắn âm u vang lên,người được hắn sai nhanh nhẹn đi pha cà phê.
Diệu Văn hắn-đã quen với việc ngày nào Lão Đại của mình cũng gọi cà phê không đường,nhìn Lão Đại mệt mỏi,cậu cũng thương lắm chứ,nhưng phận là đày tớ,nào dám can thiệp vào việc của Lão Đại.
Mang ly cà phê mà hắn yêu cầu,Diệu Văn nhìn hắn một lúc mới chậm dãi bước về phía cửa,nhẹ nhàng đóng lại.
*Ngao Diệu Văn:một chàng trai mang cơ bụng 6 múi,khuôn mặt hoàn hảo chỉ kém Nam Cung Tư Điển một chút,thư kí cũng như hậu vệ thân cận nhất với hắn.
-Lão Đại,Lão Đại
Diệu Văn hốt hoảng chạy vào,dừng lại thở hồng hộc,đưa ánh mắt lo lắng về phía Nam Cung Tư Điển
-Diệu Văn,quy củ làm việc của tôi như nào?
Hắn mở giọng u ám,đi theo hắn suốt 12 năm,mà lần đầu Diệu Văn dám tự ý xông vào mà chưa có sự cho phép,nhưng hắn cũng nhìn ra được ánh mắt lo lắng của Diệu Văn.......
[Chao này là chap bù nên ngắn thôi nhé]
By:Nam Cung Tùy Tâm