Tổng Tài Gian Ác

Chương 96: Chương 96: Gặp nguy




Chương 96: Gặp nguy

Vừa nghe đến việc đứa bé, mặt An Tử Thành lập tức trầm xuống, hắn chưa nghĩ kỹ đến đứa bé đó phải xử ký thế nào?

Nhưng bây giờ cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế, còn đợi ngày mai cứu được Hàn Gia Lệ ra khỏi tay Lão An rồi lại tính tiếp.

Bùi Hạo Hiên buồn bã day day hai thái dương, ngẩng đầu nheo mắt nhìn hắn: “ Đúng rồi, mình vừa dùng thuốc mê với Bạch Phi Phi rồi, cậu bây giờ mau quay về phòng đi, lão già đó rất xảo quyệt, nhất thiết đừng để lão ta phát hiện manh mối gì.” Lời vừa dứt hắn đã cầm khăn tắm quay người bổ nhào vào nhà tắm.

An Tử Thành quay người định đi, nhưng đứng lại ở cửa nhà tắm nói vọng vào: “ Bùi Hạo Hiên, lần này cậu lấy thân giúp mình, mình sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Giọng nói của Bùi Hạo Hiên hiện rõ vẻ thờ ơ: “ Được rồi.....đừng để trong lòng, không phải chỉ là giúp cậu làm chuyện đó với phụ nữ thôi sao? Lão tử thích làm việc này.”

An Tử Thành không nhịn nổi cười lên mấy tiếng: “ Hình như....đến bà già cậu cũng chẳng tha? Thế thì lần sau tìm cho cậu con lợn sề.”

“ An Tử Thành! Cậu là đồ khốn nạn, không có lương tâm!” Ngay sau đó, Bùi Hạo Hiên cáu giận đẩy cửa đi ra, hai tay nắm chặt lại, trần truồng đứng trước mặt An Tử Thành.

An Tử Thành giật mình, cúi đầu nhìn phía dưới hạ bộ của Bùi Hạo Hiên, lúc này cái đó của Bùi Hạo Hiên đang sừng sững thẳng đứng lên.

An Tử Thành nhìn hắn ta rùng mình một cái, trong đầu hiện lên cảnh tượng không trong sáng: “ Này.....không phải chứ....cậu nhìn thaáy mình mà sinh lý cũng phản ứng thế à?” An Tử Thành ngạc nhiên, miệng lắp bắp nói không thành lời, nói xong lời châm biếm hắn vội quay người chạy nhanh về phòng tân hôn.

“ A! An Tử Thành, cậu là đồ khốn nạn!” Bùi Hạo Hiên cuống cuồng che đậy cái đó của mình, đó vì hắn kích động mới phản ứng như thế?

Trong phòng, An Tử Thành bật đèn nhìn người phụ nữ trên giườn hôn mê vẫn chưa tỉnh, hắn cởi áo, nằm xuống bên cạnh Bạch Phi Phi, dần dần chìm vào giấc ngủ.....

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi.

.......

Hàn Gia Lệ sau khi rời khỏi kho bỏ hoang đó, được người phụ nữ thần bí đưa về trong một căn biệt thự hẻo lánh ở vùng ngoại ô.

Cô chỉ không để ý trong tích tắc, Quỷ Mị đã không còn thấy tung tích đâu.

Hàn Gia Lệ cúi đầu cau mày, người phụ nữ vừa nãy thật là đáng nghi, trên đường chỉ nói tổng cộng An Tử Thành câu, trên người toát ra vẻ lạnh lùng, khiến người ta không muốn lại gần.

Nhưng trong lòng cô vẫn rất cảm kích người phụ nư đó, đã cứu cô, nếu không bây giờ cô đã bị một nhóm đàn ông thô tục làm nhục rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, trong căn biệt thự được trang trí lộng lẫy, đến thiết kế trưng bày cũng giống như tác phẩm nghệ thuật trong viện bảo tàng, mỗi một thứ đều quý giá lạ thường.

Hàn Gia Lệ khẽ nhấc một chiếc bình hoa trên bàn lên, quan sát tỉ mỉ.

Cô thích hoa văn mộc mạc mà cổ xưa này, trước kia khi ba còn chưa qua đời, trong biệt thự nhà họ Hàn, cố đã từng thu thập mười mấy bình hoa nhà Thanh, mỗi loại đều là thứ quý giá có niên đại rất xưa, vô giá, còn bây giờ ba đã qua đời, sau khi công ty phá sản, những chiếc bình hao thời Thanh đó cũng bị mang đi gán nợ hết.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hàn Gia Lệ có một cảm giác cô đơn lạc lõng. Những thứ đó đều là do cô thu thập rất lâu, đều phải trả giá rất cao mới mua lại được từ tay người khác.

Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên có bóng người cao lớn tiến sát gần cô.

Bóng người đó dựa bên cửa, ngẩng đầu nhìn cô cười, “ Lâu rồi không gặp, cô có khỏe không?”

Hàn Gia Lệ ngẩng đầu, ánh mắt ngước nhìn khuôn mặt hào hoa phong độ của Tiêu Dật Nhiên, “ Sao lại là anh?”

Cô ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình, người thật sự cứu cô là Tiêu Dật Nhiên sao, người đàn ông trước mắt cứu cô những hai lần, hơn nữa hai lần đều rơi vào tình huống nguy hiểm như thế.

“ Sao thế? Không hy vọng là tôi à?” Hai tay anh ta khoanh trước ngực, khóe miệng nhếch lên có ý trêu đùa.

Hàn Gia Lệ vội vàng chạy đến bên cạnh anh ta giải thích: “ Không phải, cảm ơn anh cứu tôi, có điều tại sao anh biết tôi ở đó?”

Tiêu Dật Nhiên nhìn cô nhún nhún vai nói: “ Khi người nào đó gặp nạn, người đầu tiên xuất hiện không phải tôi sao? Cho nên vệ sĩ như tôi đương nhiên phải làm cho xứng đáng với chức vụ chứ.” Trong lời nói của anh ta mang theo dư vị ấm áp.

Hàn Gia Lệ nghe thấy lời thuật lại của anh ta, không nhịn được cười lên, cô không phải là người thích truy rõ ngòn nguộn, anh ta đã không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi.

Tiêu Dật Nhiên hai tay vẫn khoanh trước ngực, đột nhiên nhớ ra chuyện thú vị.

“ Hôm hay An Tử Thành kết hôn, cô biết việc này không?” Anh ta liếc mắt nhìn cô, đút tay vào túi quần lấy ra bao thuốc, châm một điếu, nghiêng mặt mơ hồ trong làn khói thuốc.

“Cái gì?” Vừa nghe thấy thế, Hàn Gia Lệ thất sắc lùi lại về sau mấy bước, chiếc bình hoa đời Thanh ở trong tay rơi xuống đất.

Lời nói của anh ta trong khoảnh khắc khiến đầu óc cô quay cuồng.

Anh ta kết hôn rồi? Sao có thể thế được? Anh ta đồng ý với cô, anh ta sẽ không lấy cô ta cơ mà.

Cô không tin nhìn Tiêu Dật Nhiên, trong đầu lập tức như xáo trộn, xuất hiện đủ các khả năng.

Tiêu Dật Nhiên nheo mắt nhả một làn khói thuốc rồi nhìn cô, sau đó nhìn đồng hồ đeo trên tay: “ Sao thế? Cô không biết à? Bây giờ.....có lẽ đang là lúc động phòng rồi.”

“ Động phòng.......” Hàn Gia Lệ bất lực cúi đầu đứng sững ở đó, lẽ nào lời nói dối của hắn luôn muốn coi cô như một thứ đồ chơi? Hay là....đây chỉ là một trong những phương pháp báo thù của hắn ta, khiến cô yêu hắn, sau đó lại tàn nhẫn làm tổn thương cô. Muốn đá cô, sau đó kết hôn với cô ta sao?

Trái tim Hàn Gia Lệ co thắt lại, nếu như đúng là như thế, thì hắn đã làm được rồi, hắn giống như cây thuốc phiện, xinh đẹp khiến người ta phải mê mẩn, cô dường như mơ hồ mất đi phương hường của mình......

Nghe thấy lời anh ta nói, cô cắn chặt môi, trong lòng hỗn loạn rối bời, sau đó không nói câu gì, quay người lập tức chạy ra ngoài cửa.

“Này, cô đi đâu thế?” Tiêu Dật Nhiên nhìn thấy tâm trạng của cô như thế, đột nhiên kích động, thế là cũng không yên tâm mà chạy theo.

Trong lòng Hàn Gia Lệ chỉ có một tâm niệm, đó chính là phải lập tức tìm được hắn ta, dù cho hắn không cần cô, bỏ rơi cô, hoặc là chỉ vì báo thù cô, cô cũng không vấn đề gì, cô cần chỉ là một câu nói của hắn.

Cô đi giày vào lao về phía trước, đúng lúc này, đằng sau xuất hiện mấy bóng người.

Tiêu Dật Nhiên bình tĩnh nhìn xung quanh, nheo con ngươi lại đầy vẻ nguy hiểm.

Ngay sau đó, liên tiếp chuỗi đạn đột nhiên bắn ra từ trong bóng tối, nhằm thẳng về phía Hàn Gia Lệ....

“ Cẩn thận!” Tiêu Dật Nhiên hét lên nhìn người con gái trước mắt, ngay sau đó anh ta bổ nhào lên, đưa tay ôm lấy Hàn Gia Lệ ngã nhào xuống đất, bờ ngực rắn chắc đè cơ thể nhỏ bé của Hàn Gia Lệ xuống dưới cơ thể mình.

Tranh thủ khi cô còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Dật Nhiên đưa tay bịt miệng Hàn Gia Lệ lại, không để cô kêu lên thành tiếng.

Nếu không những người đó rất dễ phát hiện vị trí của bọn họ mà nhả đạn lần nữa.

“ Pằng pằng pằng pằng..........” Bên cạnh lại vang lên tiếng súng chói tai, Tiêu Dật Nhiên im lặng không lên tiếng, tay phải giữ chặt cổ tay của Hàn Gia Lệ, cho đến mấy giây sau, bên cạnh đã trở nên yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.