Tổng Tài Gian Ác

Chương 97: Chương 97: Nhảy xuống biển




Chương 97: Nhảy xuống biển

“ Có chuyện gì thế?” ngoài dựa liệu của anh ta đó là, Hàn Gia Lệ lúc này bình tĩnh một cách lạ thường, hơi ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật Nhiên.

“ Suỵt........” Tiêu Dật Nhiên biểu thị cô đừng nói gì, còn mình thì thầm thì nhỏ giọng nói vào tai cô: “ Chúng ta đang bị người khác theo, biệt thự này không thể ở lại được nữa, chúng ta mau đi thôi.”

Hàn Gia Lệ nghiêng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt hoài nghi: “ Này, anh rốt cuộc là làm gì vậy? Tại sao ngày nào cũng có phần tử khủng bố truy sát anh vậy?”

Tiêu Dật Nhiên nhìn cô cười khẩy mấy tiếng: “ Cô chắc chắn là truy sát tôi sao? Nói không chừng là vì cô đấy!”

“ Cái gì?” Cô sững người ở đó, suy nghĩ ý trong lời nói của anh ta, lẽ nào........

Tiêu Dật Nhiên không nói gì, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó kéo tay Hàn Gia Lệ nhanh chóng từ trên đất đứng dậy nấp vào sau một cái cây to.

Bóng một tốp người lờ mờ từ phía không xa, xen lẫn cả tiếng chó sủa. Tại vì trời quá tối, cho nên gần như không nhìn thấy cái gì.

“ Bọn mày nghe rõ cho tao, Thành Gia dặn rồi, đêm này dù cho thế nào cũng phải giết Hàn Gia Lệ. Giết không được cô ta thì Thành Gia sẽ giết bọn mày!” trong bóng tối, đột nhiên có một người đàn ông cất cao giọng nói.

“ Vâng, bọn em biết rồi, đại ca.” Đám người đó kích động lên, những con dao trong tay sáng lóe trong ánh trăng mờ.

Cứ thấy những lời này, Hàn Gia Lệ thất sắc lùi lại mấy bước, tim đập thình thịch.

Cô lắc lắc đầu không dám tin, không........đó không phải là thật.......

Vừa nãy cô còn nghe rõ ràng, là An Tử Thành muốn giết cô, là An Tử Thành muốn giết cô!”

“ Đi thôi!” Tiêu Dật Nhiên vừa nhìn thấy bóng đám người đó tiến dần về phía bọn họ, bình tĩnh kéo Hàn Gia Lệ nhanh chóng quay người rời đi.

Hàn Gia Lệ không nói gì, trong đầu là một mảng trốn rỗng, chân giống như nặng nghìn vạn cân không thể nhấc lên được.

Tại sao? tại sao An Tử Thành lại muốn giết cô chứ? Tại sao hắn ta lại tàn nhẫn như thế? Cô hết lần này đến lần khác tự hỏi mình câu hỏi này.

Xem ra thật sự là mình quá ngốc rồi, ngây thơ cho rằng hắn ta đã thật sự từ bỏ thù oán mà giữ cô lại bên mình, từ đầu đến cuối cô chỉ là bị lợi dụng, còn bây giờ không còn giá trị lợi dụng nữa thì nên giết chết đi.

Người đàn ông đó thật là tàn độc! Không....là không cái trái tim........

Tiêu Dật Nhiên không để ý dáng vẻ mất hồn của cô, kéo mạnh cô chạy về phía trước.

“ A..........” Tại vì bị kéo mạnh, Hàn Gia Lệ không cẩn thận, vấp chân một cái ngã sõng xoài trên đất.

Tiếng hét chói tai đó đã gây sự chú ý của đám người đó đằng sau, cũng hiện rõ hành tung của bọn chúng.

“ Đại ca, bọn chúng ở đằng kia!” Trong khoảnh khắc, mấy chục tên, chạy như bay về phía bọn họ.

“ Mau đứng dậy!” Anh ta kéo cô từ dưới đất lên, chạy thẳng về phía trước, tay phải lấy từ trong túi áo ra khẩu súng cầm chặt trong tay.

Những tiếng bước chân càng lúc càng gần, những viên đạn nguy hiểm xuyên qua không trung bay về phía bọn họ, Tiêu Dật Nhiên không dám lơ là, kéo cô cắm đầu chạy một mạch về phía trước.

Hàn Gia Lệ thở hổn hển chạy theo sau anh ta, hai chân dường như đã không nghe mệnh lệnh của cơ thể nữa rồi: “ Không....không được nữa, tôi chạy không nổi nữa rồi.” cô bất lực rệo rạo uể oải chạy chậm lại.

“ Cố lên, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.” Tiêu Dật Nhiên nắm chặt lấy tay cô, đồng thời tăng tốc độ bước chân nhanh hơn.

Hàn Gia Lệ nhìn bóng anh ta, thật không muốn liên lụy đến anh ta, cô ra sức hất tay anh ra, “ Anh không cần quan tâm tôi, anh mau chạy đi, người bọn chúng muốn giết là tôi, tôi thật sự không muốn sống nữa, anh mau đi, mau đi đi!” Cô vừa nói vừa đẩy ra ra.

Tiêu Dật Nhiên nghiêng người nhìn cô không biết nói gì, người phụ nữ này thật là phiền, không nói câu gì, tiếp tục kéo cô chạy về phía trước.

Tiếng bước chân đằng sau càng dồn dập hơn, Hàn Gia Lệ ngoảnh đầu nhìn đằng sau, mắt nhìn thấy bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.

“ Anh không cần quan tâm tôi, anh chạy đi, anh là người tốt, tôi không muốn hại anh.” Cô dùng lực muốn hất tay anh ra, nhưng lần này anh nắm tay cô càng chặt hơn.

“ Cô im miệng cho tôi! Chỉ cần tôi còn bên cạnh cô, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô.” Tiêu Dật Nhiên quay đầu mặt đầy kiên quyết nói.

Hàn Gia Lệ đã hoàn toàn không còn sức lực, thậm chí đến thở cũng không ra hơi, Tiêu Dật Nhiên đang kéo cô đột nhiên dừng chân lại.

Hàn Gia Lệ không hiểu, ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một bờ vực, phía dưới là biển rộng mênh mông, bọn họ đã đi đến đường cụt rồi!

Tiêu Dật Nhiên kéo cô đang định lùi về phía sau, nhưng đúng lúc này đám người đó đã vây lấy ngay đằng sau.

Tiêu Dật Nhiên đành phải kéo cô lùi vào phía bên vực, nắm chặt lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, hằm hằm trừng mắt nhìn đám người phía đối diện.

Tên đàn ông dẫn đầu khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt tàn ác, khẩu súng trong tay lúc này đã giơ lên nhằm vào Hàn Gia Lệ: “ Người đàn bà này hôm nay phải chết, tiểu tử mày tốt nhất đừng nhúng tay vào.”

Hàn Gia Lệ vội vàng đẩy anh ra, bước lên trước mặt Tiêu Dật Nhiên: “ Tôi cầu xin các người đừng hại anh ấy, việc của tôi và anh ấy không liên quan gì đến nhau, các người muốn giết thì giết tôi đi.”

Đối với Tiêu Dật Nhiên, trong lòng cô có quá nhiều cảm kích, dù cho chết, cô cũng không muốn kéo theo anh ta.

Tiêu Dật Nhiên nhìn người phụ nữ đứng trước mình, đẩy anh ta về phía sau, hai mắt bình tĩnh khiến người ta phải sợ: “ Có tao ở đây, bọn mày đừng hòng giết cô ấy.”

Vừa nghe thấy lời này, khẩu súng trong tay tên đàn ông đó chuyển về phía người Tiêu Dật Nhiên, nhìn anh ta cười giống một con quỷ dữ: “ Mày đã không sợ chết, thế thì ông mày sẽ giải quyết mày trước.” Lời nói còn chưa dứt, tên đàn ông đó đã đưa tay kéo cò, một phát đạn bay ra hướng về phía Tiêu Dật Nhiên.

Tài nghệ của Tiêu Dật Nhiên nhanh nhạy, lập tức quay người, linh hoạt né tránh viên đạn đó, sau đó kéo Hàn Gia Lệ chạy đến bờ vực tung người lao xuống biển rộng phía dưới!

“ Tùm........” Hai người rơi xuống nước, khiến mặt nước xao động tung tóe một góc biển.

“ Chết tiệt!” Tên đàn ông dẫn đầu nhìn bọn họ rơi xuống nước mà chửi rủa một tiếng, sau đó vội bắn liên tiếp đạn về phía mặt biển.

Chỉ mấy giây sau, mặt biển đã trở nên tĩnh lặng.

Đám người đó vẫn không bỏ cuộc mà đứng lại bên bờ vực, lão gia đã dặn, lần này phải giết chết bằng được Hàn Gia Lệ, tình hình này coi như sống chết không rõ, chưa nhìn thấy xác chết thì không thể quay về mà giao phó.

Đúng lúc này, một tên đàn ông trung niên mặc bộ vest phẳng phiu tiến lại bờ vực từ phía sau, cúi đầu quan sát tỉ mỉ địa hình.

“ Trợ lý Dương, đây.......” Tên đàn ông dẫn đầu mặt đầy khó xử nhìn ông ta.

Dương Trung khoanh hai tay trước ngực, hai mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới: “ Khu vực này nước rất sâu, hơn nữa vài trăm mét đều là khu vực biển sâu, thường xuyên có cá mập lởn vởn, cho nên người rơi xuống gần như không còn khả năng sống.”

“ Đúng đúng đúng, mấy ngày trước còn có người rơi xuống, ngay sau đó đã bị cá mập cắn xé, máu loang khắp một khu.” Mấy tên đằng sau lập tức hòa theo.

Dương Trung nhìn mặt biển vô tận cười khẩy vài tiếng, sau đó giơ tay ra hiệu: “ Chúng ta quay về thôi!

.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.