Tổng Tài Gian Ác

Chương 142: Chương 142: PHANH XE MẤT TÁC DỤNG




CHƯƠNG 142: PHANH XE MẤT TÁC DỤNG

“ Thím Trần, tôi có việc phải ra ngoài, thím nói lại với anh Tử Thành, tối nay tôi không về ăn cơm.” Khi đi đến ngoài cửa, Bạch Phi Phi nói vọng vào bếp một câu. Còn chưa đợi thím Trần trả lời, cô ta đã nhanh chóng mấy hút ngoài biệt thự.

Kéo cửa xe ra, chiếc BMW màu đỏ của Bạch Phi Phi lao vút đi trên đường.

Trong chiếc xe mở một bài hát du dương, cô ta bất chợt nhún nhảy cơ thể theo điệu nhạc, dường như tâm trạng rất tốt.

Tiểu Tiểu Bân đưa tay ấn đầu đội chiếc mũ lưỡi trai của mình xuống, cậu bé suýt nữa bí bức mà chết, xe lái lâu như thế, người phụ nữ này không hề phát hiện ra cậu bé ngồi ở ghế sau của cô ta.

Nhưng cơ thể quá nhỏ, cho nên gương chiếu hậu ở trước xe của Bạch Phi Phi không thể nhìn được cậu bé.

Tiểu Tiểu Bân cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn mà đợi lúc xuống xe nữa.

“ Cô Bạch, đừng uốn éo nữa, thân hình xấu xí như thế cháu nhìn không chịu nổi nữa rồi.” Tiểu Tiểu Bân khoanh hai tay trước ngực, ngồi ở ghế sau, mở lời châm biếm.

Nghe thấy giọng nói đằng sau, Bạch Phi Phi suýt chút nữa bị dọa cho hết hồn, trong xe tại sao lại có người chứ? Cô ta ý thức dẫm phanh xe, nhưng.......tim cô ta trong khoảnh khắc co rúm lại, dù cho cô ta có dẫm thế nào, phanh xe cũng không hề phản ứng!

Phanh xe mất tác dụng rồi? Chết tiệt! Là ai giở trò trên xe của cô ta!

Cô ta bị dọa cho toát mồ hôi hột. Cẩn thận giữ chặt vô lăng căng thẳng mà nhìn phía trước, sau đó điều chỉnh góc độ gương chiếu hậu, mới nhìn thấy tiểu Tiểu Bân đội mũ lưỡi trai ngồi ở phía sau xe.

Chỉ là một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi! Cô ta không có cách nào để móc nối được việc phanh xe mất nhạy với đứa trẻ này cả.

Bạch Phi Phi nghi ngờ nhìn cậu bé: “ Cháu bé, tại sao cháu lại xuất hiện trong xe của cô, rốt cuộc cháu làm gì xe của cô?” Cô ta giữ chặt vô lăng, bàn tay run rẩy, nỗi hoảng sợ trong lòng càng tăng lên.

Tiểu Tiểu Bân ngẩng đầu nhìn cô ta rồi nheo nheo lông mày, mặc dù cậu bé chỉ là một đứa trẻ, nhưng khí chất mạnh mẽ đã dọa thành công Bạch Phi Phi một phen hết hồn.

“ Cô, cô không nhớ mình đã làm những việc tội lỗi gì sao........” Nói xong, khóe miệng Tiểu Tiểu Bân nhếch lên cười gian xảo.

Dù cho là ai chỉ cần dám làm hại mẹ của cậu nhóc, cậu nhóc sẽ không tha!

Bạch Phi Phi càng thêm hoảng loạn, chiếc xe chỉ có thể tiếp tục lái về phía trước, cô ta cẩn thận tránh né tất cả trở ngại, giọng nói hiện rõ run rẩy không ngừng.

“ Mày là con cái nhà ai? Mày nói linh tinh cái gì thế? Động vào xe của tao, có phải là muốn cùng chết không?” Nhìn đứa trẻ ung dung điềm tĩnh đằng sau, có ta có chút nghi ngờ, nổi khủng hoảng từ từ lan khắp trong lòng.....

Tiểu Tiểu Bân mỉm cười cúi đầu đưa tay lắc lắc móc chìa khóa trước ngực, mấy giây sau giọng nói nhi đồng non nớt lại vang lên trong xe...........

“ Không! Cô, cháu còn lâu mới chết, còn cô ấy à........đó còn phải xem vận may của cô rồi, đúng rồi......mẹ cháu tên là Hạ Lâm, chính là người mà cô phóng hỏa muốn thiêu chết đó............” Cứ nghĩ đến mẹ suýt nữa bị dìm chết trong biển lửa, sự căm phẫn trong lòng cậu nhóc lại như bốc lên ngùn ngụt.

Nghe thấy lời nói của đứa trẻ này, Bạch Phi Phi hoảng loạn vô cùng, cô ta hoài nghi liếc nhìn khuôn mặt non nớt qua gương chiếu hậu, không dám tin đây là đứa trẻ có thể làm được mọi việc!

Tự trấn an tâm trạng của mình, cô ta phủ nhận nói: “ Cô không biết cháu đang nói cái gì, cô không quen biết mẹ cháu, cháu nhất định là nhận sai người rồi!”

Tiểu Tiểu Bân ngẩng đầu liếc nhìn cô ta với biểu cảm đáng tiếc: “ Cô à, cô thật sự không thành thật đấy, có cần đưa chứng cứ cho cô xem không?” Tiểu Tiểu Bân vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một chiếc đĩa, cơ thể bé nhỏ vươn người về phía trước, sau đó nhét chiếc đĩa trong tay vào trong máy đọc đĩa của chiếc xe, mấy giây sau trong chiếc xe bắt đầu phát ra đoạn băng ghi lại cảnh Bạch Phi Phi phóng hỏa..........

Lúc này Bạch Phi Phi hết đường chối cãi, nhìn chứng cứ phạm tội của cô ta trong đoạn băng, cô ta bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“ Rốt cuộc mày muốn gì?”

Tiểu Tiểu Bân xua xua tay với cô ta: “ Cô à, cháu thật sự chẳng muốn gì, cháu phải đi đây, cô tự mà cầu phúc đi!” Lời nói còn chưa dứt, cậu nhóc đã mở cửa sổ xe xuống, lúc này tốc độ chiếc xe lao đi rất nhanh, cậu nhóc thò nửa người ra ngoài, huýt một tiếng sáo với chiếc xe phía sau.

Rất nhanh, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một chiếc xe màu đen lao lên đuổi kịp, chầm chậm tiến sát vào xe của Bạch Phi Phi , kỹ thuật người lái xe rất tốt, rất nhanh đã khống chế được tốc độ để đi song song với xe của Bạch Phi Phi .

“ Chết tiệt! Cứu tao cùng sống! Nếu không mày đừng mong chạy!” Nhìn thấy tình hình này, Bạch Phi Phi nhanh chóng lái xe tách chiếc xe màu đen đó ra, cô ta độc ác nghĩ, phanh xe mất tác dụng rồi, dù cho chết cũng phải kéo theo cả con trai của Hạ Lâm chết cùng!

Tiểu Tiểu Bân chẳng thèm để ý cô ta, cậu bé điềm nhiên quay đầu lại nhìn Bạch Phi Phi cười: “ Cái đó không được đâu, cô à, cô đi tìm một nơi mà nhảy xe đi, nói không chừng còn có thể nhặt xác được về đấy.”

Nói xong cửa sổ của chiếc xe màu đen bên cạnh kéo xuống, một người đàn ông đeo kính đen thò nửa người ra đưa tay đón lấy hai tay của tiểu Tiểu Bân.

Tiểu tiểu Bân dũng cảm dẫm chân lên cửa sổ xe, đưa cả cơ thể bé nhỏ nhanh chóng bổ nhào sang chiếc xe đó, Bạch Phi Phi lập tức chuyển phương hướng muốn tách ra, âm mưu độc ác muốn ép chết đứa trẻ này, nhưng người đàn ông đeo kính đen và lái xe của chiếc xe đó phối hợp rất ăn ý, tiểu tiểu Bân thuận lợi được người đàn ông đó đón lấy.

Sau đó an toàn đóng vào trong xe, tốc độ chiếc xe giảm chậm lại, Bạch Phi Phi không hiểu chuyện gì liếc nhìn bọn họ, bực bội chỉnh vô lăng xe, chiếc xe BMW màu đỏ hống hách vẫn tiếp tục phi trên đường.

Cuối cùng khi cô ta đi qua một hồ nước, nghiến răng nghiến lợi, chiếc xe đã lái đến bên hồ, mở cửa xe ra, lao người nhảy vào trong hồ, chiếc xe đó mất thăng bằng không người lái giống như một con trâu phát điên, sau đó cũng đâm vào một gốc cây to.

..........

Ngày hôm sau, bệnh viện kiểm tra toàn diện cơ thể của Hạ Lâm một lần nữa, không phát hiện ra có gì đáng nghi, vội vàng làm thủ tục xuất viện.

Tiêu Dật Nhiên bảo cô ở lại thêm mấy ngày, như cô cố chấp muốn xuất viện, cứ nghĩ đến tạp chí mới của phòng làm việc sắp ra mắt rồi, có rất nhiều việc còn chưa hoàn thành, cho nên không thể thoải mái được.

Vừa quay về Vườn Hoa Hồng, Hạ Lâm thay bộ quần áo đi làm nhanh chóng đến phòng làm việc, Tiêu Dật Nhiên nhìn bóng dáng đi xa của cô, không kiềm được thở dài một tiếng, nhìn cô mệt như thế nhưng vẫn cố chấp, anh thậm chí có chút hối hận, hồi đó không nên sắp xếp con đường này cho cô.

Nhìn đồng hồ đeo trên tay, anh đột nhiên nhớ ra, tiểu Tiểu Bân vẫn còn chưa quay về........

Trong phòng làm việc, Hạ Lâm cầm chuột di di trên máy tính chọn giao diện của tạp chí mới, lúc này, cửa đột nhiên mở ra, An Tử Thành nhìn cô cười tinh quái, trong tay cầm một tách cafe đặt lên bàn làm việc của Hạ Lâm.

Sau đó quay người ngồi lên sofa đối diện, tay trái chống tay vào cằm, hứng thú nhìn khuôn mặt của Hạ Lâm.

Hạ Lâm không nhìn anh ta, ngửi thấy mùi tách cafe trên bàn, cau mày lại : “ Tiểu Mỹ, cô thật sự quên rồi sao, làm lâu như thế còn không biết tôi ghét nhất chính là cafe sao?”

An Tử Thành vừa nghe thấy câu này, vội bưng tách cafe trên bàn đến trước mặt mình: “ Sao thế? Không thích cafe? Thế thì cô thích cái gì?”

Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, Hạ Lâm nghi ngờ ngoảnh đầu liếc nhìn hắn, cô mới phát hiện người bưng cafe vào là An Tử Thành. Lập tức đặt con chuột trong tay xuống, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn ta: “ Tại sao anh lại ở đây?”

“ Hạ tiểu thư, bây giờ cô là sếp của tôi.” An Tử Thành vừa nói vừa nhún nhún vai với cô.

Hạ Lâm day day thái dương mới nhớ ra việc phỏng vấn, xem ra trí nhớ mấy ngày này thật sự càng ngày càng không tốt rồi, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, khóe miệng nở nụ cười đen tối.........

“ Thế thì anh còn ngồi đó làm gì? Quét dọn bên trong và bên ngoài phòng làm việc một lượt cho tôi!” Nói xong, ngoáy ngoáy chiếc bút trong tay, ngoảnh đầu tiếp tục nhìn giao diện.

“ Cái gì? Cô bảo tôi đi quét dọn vệ sinh?” Nghe thấy lời này, mặt An Tử Thành gần như sắp xảnh rồi, người phụ nữ này bảo hắn vốn là tổng tài của tập đoàn An Dương đi quét dọn vệ sinh.

Đây là việc buồn cười nhất mà ngày hôm nay hắn được nghe.

Hắn nhìn cô cố tình giả bộ ho lên mấy tiếng: “ Cái đó......Hạ tiểu thư, thực ra cô không cảm thấy tôi có thể làm được việc gì cho sự phát triển của phòng làm việc của cô sao?”

Hạ Lâm vẻ không nhẫn nại ném chiếc bút trong tay đi: “ An Tử Thành , ở phòng làm việc của tôi mà quét dọn vệ sinh là việc phát triển nhất rồi, nếu như anh có thể làm thì ở lại, không thể làm thì đi, cứ như thế đi!” Nói xong, lại quay đầu tiếp tục nhìn màn hình máy tính.

An Tử Thành suýt chút nữa bị chọc cho tức chết, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mấy giây sau hắn đột nhiên đứng lên cười với Hạ Lâm: “ Được, quét thì quét, chẳng có việc gì có thể làm khó được An Tử Thành tôi!” Nói xong, hắn quay người chuẩn bị đi quét dọn, nhưng đúng lúc này Tiểu Mỹ hoảng loạn đẩy cửa đi vào.

“ Chị Hạ Lâm, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!” Tiểu Mỹ căng thẳng đẩy gọng kính viền đen trên sống mũi, nhìn Hạ Lâm nét mặt hoảng hốt.

“ Sao thế?” Hạ Lâm điềm tĩnh quay đầu lại.

“ Có hacker xâm nhập vào mạng nội bộ của phòng làm việc, bây giờ toàn bộ mạng lưới đang ở trạng thái tê liệt, phần lớn tài liệu của tạp chí mới bị thất lạc, chị Hạ Lâm bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

An Tử Thành vừa nghe thấy lời nhanh, lập tức dừng bước chân, quay người, cơ thể cao dài uể oải dựa bên cửa, nhìn Hạ Lâm lúc này.

Hạ Lâm hiện rõ hết sức điềm tĩnh, nếu như tài liệu của tạp chí mới bị trộm, đối phương nhất định sẽ đem toàn bộ tài liệu phát hành đĩa trước khi bọn họ phát hành tạp chí mới, như thế sẽ làm tổn thất nặng nề đến doanh thu của “ Không gian tạo thành giấc mơ, thế thì những nỗ lực mấy tháng này của bọn họ sẽ thành công cốc.

Cô sững người một lát rồi nói: “ Tiểu Mỹ, cô lập tức đi gọi trong thành viên của chúng ta có cao thủ về máy tính nào không?”

Tiểu Mỹ lắp bắp lắc đầu nói: “ Chị Hạ Lâm, tôi vừa mới hỏi rồi, không có.”

Hạ Lâm sốt ruột quay người, đột nhiên nghĩ đến, Tiêu Dật Nhiên biết cách!

Lập tức ngẩng đầu nhìn tiểu Mỹ: “ Đúng rồi........cô liên hệ ngay với Tiêu Dật Nhiên!”

Tiêu Dật Nhiên vừa nghe tên Tiêu Dật Nhiên sắp đến, đứng dựa ở cửa cuối cùng cũng bước nhanh đến trước mặt Hạ Lâm.

“ Này, việc này, tôi biết! Tôi đã nói mà, tài hoa như tôi, quét dọn thật là quá lãng phí.” Hạ Lâm còn chưa kịp nói gì, hắn đã quay người đi về phía phòng mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.