Tổng Tài Gian Ác

Chương 143: Chương 143: TIỂU TIỂU BÂN LÀM MỐI




CHƯƠNG 143: TIỂU TIỂU BÂN LÀM MỐI

“ Này, việc này, tôi biết! Tôi đã nói mà, tài hoa như tôi, quét dọn thật là quá lãng phí.” Hạ Lâm còn chưa kịp nói gì, hắn đã quay người đi về phía phòng mạng.

Nhìn bóng dáng hiên ngang của hắn, Tiểu Mỹ trầm trồ một cách tôn sùng.

“ Woa, An tổng tài, anh đúng là thần tượng của tôi.” Cô ta hét lên một tiếng rồi ton ton đi theo hắn.

Hạ Lâm nhìn theo bóng hắn lườm một cái, có chút nghi ngờ rốt cuộc hắn có làm được hay không, cắn cắn môi không kiềm chế được cũng đi theo.

An Tử Thành lập tức ngồi vào trước máy tính, nhìn trạng thái của mạng, sau đó đưa tay gõ gõ vào bàn phím.

Một dãy chữ số ngay tức khắc nhảy nhót trên màn hình.

Tất cả mọi người đều tập trung lại nhìn thao tác thành thục của hắn, vừa nhìn là biết thằng cha này nhất định thường xuyên tấn công mạng lưới của người ta.

Rất nhanh, chỉ trong thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, mạng lưới trong phòng làm việc đã được An Tử Thành hồi phục trạng thái bình thường, hơn nữa còn tấn công thành công mạng lưới của đối phương, phong tỏa tài liệu bị trộm đi!

“ Trời ơi, quá chuẩn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy………..” Tiểu Mỹ ngạc nhiên nhìn màn hình phản quang.

“ Ok rồi!” Hắn đứng dậy phẩy phẩy tay về phía Hạ Lâm.

“ An tổng tài, anh thật sự quá tài giỏi!” Một đám con gái háo sắc kích động mà lao lên vây lấy hắn.

Ánh mắt của An Tử Thành vẫn chằm chằm nhìn trên người Hạ Lâm.

Hạ Lâm cười khẩy mấy tiếng, hai tay khoanh trước ngực, chầm chậm quay người, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường: “ Mấy việc này, Dật Nhiên nhà tôi cũng biết làm.”

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt An Tử Thành trong khoảnh khắc như sa sầm xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn về bóng của Hạ Lâm, lại là Tiêu Dật Nhiên !

Cuối cùng, hắn cúi đầu tự cười chế giễu mình, mình làm sao thế này? Tại sao lại chạy đến đây làm việc này? Có phải vì quá nhớ Hàn Gia Lệ không? Nhưng…….cô ta là Hạ Lâm không phải Hàn Gia Lệ !

Hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình đang mất đi phương hướng của mình rồi.

Nhưng rõ ràng biết cô ta không phải Hàn Gia Lệ nhưng hắn vẫn cứ chạy đến tìm cô, rốt cuộc làm thế nào mới không đau khổ thế này chứ? Hắn đột nhiên cảm thấy đó là ông trời đang trừng phạt hắn.

…………

Sau khi tan làm, Hạ Lâm vẫn bận rộng công việc cho đến khi trời tối mới về nhà.

Trong phòng bếp, Tiểu tiểu Bân và Tiêu Dật Nhiên một người lớn một người bé đang quấn tạp dề, chăm chú bận bịu trong bếp, bầu không khí rất ấm áp.

Hạ Lâm nhìn bọn họ không kìm được khẽ mỉm cười, nhớ lại trước đây, tiểu Tiểu Bân từ khi sinh ra cho đến khi năm ba tuổi, cô luôn cho rằng đó là con của Tiêu Dật Nhiên .

Nhưng Tiêu Dật Nhiên sau này vẫn nói cho cô biết, đứa bé này không phải con của anh, hơn nữa giữa bọn họ chưa từng xảy ra quan hệ gì. Ngoài việc cô lúc đó không hỏi anh ba đẻ của Tiểu Tiểu Bân là ai, cô cảm thấy, anh ta đã không đến tìm bọn họ, điều đó chính là anh ta đã không cần bọn họ nữa rồi, hơn nữa cô đã quên đi tất cả, thế thì hà cớ gì cần phải biết những chuyện phiền phức đó chứ.

“ Mẹ, mẹ về rồi, mẹ mau ngồi xuống đi!” Tiểu Tiểu Bân vui vẻ, nhanh chóng chạy từ trong bếp ra, sau đó ấn cô ngồi xuống trước bàn ăn.

Hạ Lâm cau mày nhìn hai người: “ Hai ba con……làm cái gì thế?”

“ Hai ba con đang tận tay chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cho mẹ, mẹ, mẹ gần đây quá mệt rồi, cho nên ba thương mẹ mà.” Nói xong, Tiểu Tiểu Bân trèo lên người cô, dang tay ôm lấy cổ cô.

“ Thật sao? Bữa tối dưới ánh nến?” Hạ Lâm mỉm cười dịu dàng, nhìn đứa con trai thiên tài của mình, trong lòng tự hào vô hạn, người đàn ông đó không cần Tiểu Tiểu Bân là tổn thất của anh ta.

Đang nói chuyện, Tiêu Dật Nhiên lại bưng lên hai đĩa thức ăn ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Hạ Lâm: “ Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi!” Nói xong, Tiểu Tiểu Bân lập tức chạy đi tắt đèn, Tiêu Dật Nhiên châm từng chiếc nến lên.

“ Hôm nay là ngày gì thế?” Hạ Lâm rất vui, ánh mắt không ngừng đảo giữa hai người.

Luôn cảm thấy, dường như hai người này có gì đó đáng nghi.

Tiểu Tiểu Bân nhanh nhảu cướp lời: “ Hôm nay là ngày chúc mừng mẹ ra viện, mẹ hôm nay nhất định phải uống một chút!” cậu bé vừa nói vừa rót rượu vang đầy ly rượu của Hạ Lâm.

Hạ Lâm nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trên bàn, cười nói: “ Tiểu tử thối, biết mẹ không biết uống rượu còn ép mẹ, được rồi, nể mặt con, mẹ uống một chút!” Nói xong, xoa xao đầu Tiểu Tiểu Bân, cầm chiếc ly lên uống một hơi hết.

Tiểu Tiểu Bân ranh ma trong lòng như đang tính toán gì đó, từng ly từng ly chuốc cho Hạ Lâm.

Cuối cùng, Tiêu Dật Nhiên nhìn không được nữa, anh đưa tay đón lấy ly rượu trong tay Hạ Lâm, ngoảnh đầu liếc nhìn Tiểu Tiểu Bân: “ Được rồi, mẹ con say rồi, đừng chuốc rượu cho mẹ nữa.”

Tiểu Tiểu Bân bĩu chiếc môi cong lên nói: “ Ba, người ta không phải vì ba sao?”

Đầu Hạ Lâm có chút váng vất, cô loạng choạng dìu vào bàn rồi đứng lên: “ Không……không được rồi…..hai ba con từ từ ăn, mẹ hơi váng đầu! Mẹ đi ngủ trước đây………” Lời còn chưa dứt, cô đã đứng dậy đi về phía phòng của mình.

“ Mẹ, con dìu mẹ!” Cậu nhóc vội vàng lém lỉnh cũng đứng lên theo.

Tiêu Dật Nhiên quay đầu nhìn bóng dáng hai mẹ con mà lắc lắc đầu, tiếp tục từ tốn ăn cơm.

Khoảng vài phút sau, Tiểu Tiểu Bân đột nhiên chạy từ trên lầu xuống, ra sức kéo tay Tiêu Dật Nhiên .

“ Này, con làm gì thế, ba còn chưa ăn xong mà.” Tiêu Dật Nhiên nhìn cậu nhóc, anh khẽ cau mày, đứa trẻ này thật là tinh nghịch.

“ Ba, ba là đồ ngốc, người ta đem mẹ đến tận giường ba rồi, ba vẫn còn tâm trí mà ở đây ăn cơm, ba cũng quá phụ lòng của con rồi? Người ta đến mẹ cũng bán cho cả ba rồi.” Tiểu Tiểu Bân vừa nói vừa cuống quýt kéo tay anh.

Tiêu Dật Nhiên sững người, sau đó lắc lắc đầu với cậu nhóc: “ Không được, mẹ con sau khi tỉnh dậy sẽ trách ba.”

Tiểu Tiểu Bân chán nản lườm anh một cái: “ Ba, con thật phục ba rồi, ba biết cái gì gọi là ra tay trước vì mạnh không? Mẹ mặc dù sẽ trách ba, nhưng sự việc đã xảy ra rồi thì cũng chỉ có thể nhận, qua vài ngày nghĩ thông rồi sẽ đón nhận ba thôi!” cậu nhóc ăn nói như người lớn, phân tích tỉ mỉ chuyện này, Tiêu Dật Nhiên không thể không thừa nhận, cậu nhóc nói rất đúng, nhưng anh không muốn đối với cô như thế, anh muốn cô can tâm tình nguyện, cũng vì như thế, anh mới đợi những năm năm.

Mỉm cười, anh đưa tay nhéo nhéo tai cậu nhóc: “ Ôi, tiểu tử thối này con học thứ xấu này từ bao giờ thế? Sau này lớn lên nhất định sẽ là mối nguy cho xã hội.”

Tiểu Tiểu Bân chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm túc nhìn anh: “ Làm gì có? Ba, con chỉ cho phép ba mới có thể làm thế với mẹ, người khác ai cũng không được, aiya, rốt cuộc ba có đi hay không, cùng lắm con ngủ giữa hai người! Như thế mẹ sẽ không chạy được!”

Tiêu Dật Nhiên vừa nhìn cậu nhóc có vẻ tức giận rồi, lập tức buông đũa trong tay, đứng lên lấy lòng xoa xoa đầu cậu nhóc, đối với đứa trẻ này anh cũng chẳng còn cách nào khác: “ Được được được, nhóc con, con thì biết gì chứ.”

Tiểu Tiểu Bân đột nhiên yên tĩnh lại, lao lên trước ôm lấy chân Tiêu Dật Nhiên : “ Ba, ba người ngủ cùng trên một chiếc giường, như thế mới giống cảm giác của người một nhà………”

Vừa nghe thấy lời này, trong mắt ánh lên gì đó, thì ra, đứa trẻ này thiếu tình cha, hơn nữa dù cho anh có yêu cậu nhóc thế nào, cũng không thể là ba đẻ của nó.

Sau đó Tiểu Tiểu Bân kéo tay Tiêu Dật Nhiên đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ của anh ra, nhìn thấy Hạ Lâm nằm trên giường anh cũng không biết nói gì nữa, cậu nhóc này đúng là đưa mẹ của nó lên giường anh rồi.

Hạ Lâm dường như rất tỉnh táo, chính là có chút đau đầu, nhìn trong phòng có hai người đi vào, cô hơi cau mày nói: “ Tiểu Tiểu Bân còn làm cái gì thế? Tại sao con lại dẫn mẹ đến phòng của Dật Nhiên chứ?” Nói xong, ngồi dậy trên giường, đưa tay day day hai thái dương.

Tiểu Tiểu Bân vội vàng chạy đến nhảy lên giường, ôm lấy cổ cô mà nũng nịu nói: “ Mẹ mẹ, tối nay con muốn ngủ cùng ba mẹ!”

Hạ Lâm đưa tay vỗ vào đầu cậu nhóc một cái: “ Đừng nghịch nữa, con ngủ với ba đi, mẹ về phòng mình đây.” Nói xong, tách Tiểu Tiểu Bân đang ôm trên người ra, quay người định xuống giường.

Tiểu Tiểu Bân vừa nhìn thấy thế, cũng không can tâm lại kéo lại: “ Mẹ, mẹ xấu quá, con thật sự muốn ngủ cùng ba mẹ mà, con muốn ngủ ở giữa hai người.”

Hạ Lâm quay đầu nhìn Tiểu Tiểu Bân, khuôn mặt nhỏ bé đang ấm ức lại có chút không đành lòng, cười xoa xoa đầu cậu nhóc: Được được được, Tiểu Tiểu Bân của mẹ cười một cái thì mẹ sẽ không đi nữa.”

Tiểu Tiểu Bân vừa nghe thấy thế, nét mặt tươi cười rạng rỡ trở lại: “ Hì hì…mẹ, con biết là mẹ tốt nhất mà.”

Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật Nhiên đứng cách đó không xa, mỉm cười với anh: “ Hôm nay mượn nửa giường của anh rồi.”

Nghe thấy lời anh nói, Tiêu Dật Nhiên cười sung sướng: “ Thực ra…….một nửa giường đó luôn để dành cho em.” Anh đột nhiên cảm thấy nếu như hai mẹ con trước mắt mình đều là của anh, thì thật tốt biết bao nhiêu.

Nghe thấy lời này, nét mặt Hạ Lâm đỏ bừng lên, nhìn Tiêu Dật Nhiên oán tránh nói rồi lại nhìn Tiểu Tiểu Bân: “ Sao anh có thể nói trước mặt trẻ con thế………”

Tiểu Tiểu Bân vội vàng bịt tai lại. “ Không sao, mẹ, hai người cứ nói, con không nghe thấy gì hết!”

Tiêu Dật Nhiên cười càng thoải mái hơn.

Sau đó, cậu nhóc nhảy xuống giường đưa tay kéo Tiêu Dật Nhiên đến bên cạnh: “ Ba, mau đến ngủ với con đi.”

Hạ Lâm ngại ngùng, nằm lại trên giường: “ Ôi…….mẹ buồn ngủ quá, mẹ đi ngủ trước đây, chúc ngủ ngon.”

Tiểu Tiểu Bân kéo Tiêu Dật Nhiên chui vào trong chăn, sau khi tắt đèn trong phòng là một màu tối đen, bầu không khí rất khó hiểu.

Hạ lâm vì uống rượu nên rất nhanh đã ngủ say, nhưng Tiêu Dật Nhiên lật đi lật lại cũng không thể nào ngủ được, lần đầu tiên nằm cùng cô trên một chiếc giường, cùng người phụ nữ mà cả đời này anh luôn muốn có nhất.

Trong phòng tối đen, đột nhiên Tiểu Tiểu Bân mở trừng mắt ra, nhìn Tiêu Dật Nhiên mất ngủ, sau đó thì thầm chiếc miệng nhỏ đến bên tai anh: “ Ba, con về phòng mình đây, việc tiếp theo là dựa vào ba đấy, đừng để con thất vọng.” Nói xong, vùng vẫy chui ra khỏi chăn.

“ Này, con đi đâu thế?” Tiêu Dật Nhiên đưa tay muốn ấn cậu nhóc lại, nhưng Tiểu Tiểu Bân quá linh hoạt, giống như một con chuột nhắt, thoắt cái đã nhảy xuống giường.

“ Ba, cố lên!” trong bóng tối chuyển đến giọng nói nhi đồng của Tiểu tiểu Bân, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng.

Nhớ lại Tiểu Tiểu Bân ra sức làm mối, anh lại không nhịn được cười, sau đó ngoảnh đầu nhìn Hạ lâm nằm bên cạnh mình hơi thở đều đặn.

Nghiêng người sang, ngửi mùi thơm dễ chịu toát ra trên người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.