Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 24: Chương 24: Bị chụp lén 




Người bạn nhỏ, mẹ của cháu thật sự không nhìn thấy sao? Xác nhận lại một lần nữa, Long Thiếu Ly đúng là không tin. Cô gái này mắt sáng như hạt bồ đào, cả gương mặt vô cùng xinh đẹp động lòng người, anh không tin người phụ nữ này không nhìn thấy.

Đột nhiên, Long Thiếu Ly nhớ ra, nếu như anh nhớ không lầm, chắc hẳn anh đã nhìn thấy người phụ nữ này sáu năm trước, vào đêm mà Bùi Thiệu Hằng bị tai nạn xe cộ. Anh nhớ người phụ nữ này không có chuyện gì cũng lấy tiền của anh. Trên môi anh hiện lên sự khinh thường, ngay sau đó buông ra cổ tay Lạc Hiểu Nhã ra, trầm giọng nói: Tôi có chuyện muốn

nói chuyện với cô.

Thời điểm nói lời này, trong lòng của Long Thiếu Ly chắc chắn mình hoàn toàn có thể giải quyết được người phụ nữ này, bởi vì, cô yêu tiền.

Mà anh, lại có nhiều nhất chính tiền. Vì vậy cả hai vừa vặn có thể có được cái mình muốn.

Lạc Hiểu Nhã đưa tay về phía Lạc Tử Kỳ, nói: Tiểu Kỳ, chúng ta đi thôi.

Không muốn để ý đến người đàn ông thất lễ với mình, nhớ đến khoảnh khắc cơ thể mình bị áp sát vào anh, trái tim của cô bắt đầu đập thình thịch loạn cả lên.

Cô không quen với sự đụng chạm của đàn ông, từ đêm hôm đó, cô đã cự tuyệt sự động chạm của bất kỳ người đàn ông nào, ngoại trừ Vũ Văn Phong ra. Vì vậy bây giờ, sắc mặt cô gần như tái nhợt khi gần gũi với Long Thiếu Ly.

Không được đi, tôi có chuyện muốn nói với cô. Lần đầu tiên có một người phụ nữ lại có thể phớt lờ sự hiện diện của anh mà đi lướt qua, theo bản năng trong lòng Long Thiếu Ly đột nhiên dâng lên một loại khát vọng muốn chinh phục. Tuy nhiên ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã biến mất ngay lập tức. Có lẽ đây là mánh khóe mà người phụ nữ này lạt mềm buộc chặt chăng, thứ cô muốn, vẫn chỉ là tiền mà thôi.

Lạc Hiểu Nhã vô cùng tức giận, bởi vì bàn tay cô định đưa về phía con trai lại bị Long Thiếu Ly nắm chặt. Nhớ đến cảm giác vừa rồi cô dán vào cơ thể anh, gương mặt cô chợt đỏ bừng như phấn vậy, hình như vừa rồi ngay cả mặt cô cũng áp sát vào đó..

Anh chính là một kẻ háo sắc, nghĩ đến việc bây giờ anh vẫn đang vô lễ nắm lấy tay cô, lửa giận trong lòng của Lạc Hiểu Nhã lập tức bốc lên. Vì thế bàn tay còn lại của cô đột ngột vung lên, trong không khí vang lên một tiếng giòn tan. Ngay sau đó, Long Thiếu Ly tuyệt đối không thể ngờ rằng Lạc Hiểu Nhã lại in năm dấu tay trên mặt của mình.

Trong khoảnh khắc này, anh vô cùng chật vật.

Bởi vì, ngay lúc Lạc Hiểu Nhã vung tay lên mặt, anh liền thấy được một ánh đèn flash lóe lên, cảnh tượng vừa rồi có lẽ đã bị người ta chụp lại...

Ánh mắt lạnh lùng của Long Thiếu Ly quét về phía của ánh đèn flash kia, thật là ngu ngốc, giữa ban ngày ban mặt trời đẹp như thế này lại còn bật đèn flash lên. Đây là do tên nhóc kia tự tìm lấy, đừng trách tại sao anh lại phát hiện.

Thiệu Hằng, tiêu diệt tên nhóc chụp lén kia giúp tôi. Ánh mắt của Long Thiếu Ly dời từ nơi vừa phát ra ánh đèn flash kia đến chỗ Bùi Thiệu Hằng.

Nhưng Bùi Thiệu Hằng lại đang ngơ ngác đứng bất động tại chỗ, ánh mắt của anh ta khóa chặt trên gương mặt Lạc Hiểu Nhã, dáng vẻ giống như bị ma nhập vào người vậy.

Thiệu Hằng, cậu có nghe thấy không đấy? Long Thiếu Ly rốt cục nóng nảy buông tay Lạc Hiểu Nhã ra, đấm vào ngực Bùi Thiệu Hằng đang kinh ngạc ngây người lúc này.

Cú đấm này làm cho Bùi Thiệu Hằng đau đớn tỉnh lại, nói: Long Thiếu, sao vậy?

Thiệu Hằng, đi qua kia lấy máy ảnh của người vừa chụp lén lại đây cho tôi, sau đó hủy nó đi. Anh không muốn hình ảnh mình bị người phụ nữ kia tát vào mặt vừa rồi sẽ trở thành tiêu đề của bản tin ngày mai ở thành phố S đầu.

Bùi Thiệu Hằng gật đầu, không lên tiếng để giải quyết hậu quả cho Long Thiếu Ly.

Tay của Lạc Hiểu Nhã vẫn đang đơ ra giữa không trung, tiếng gọi Thiệu Hằng kia làm cô kinh sợ, cũng làm cô nhớ đến Bùi Thiệu hằng đã hãm hại cô thất thân vào buổi đêm sáu năm trước. Nhưng kỳ lạ là giọng nói của người đàn ông này không phải, không hề giống như tên Bùi Thiệu Hằng đó. Cô yên lặng lắng nghe, cô muốn chắc chắn Bùi Thiệu Hằng đó có phải là Bùi Thiệu Hằng này không.

Đột nhiên, có một tiếng kêu thảm thiết từ bụi có cách đó vài bước, nói: Cứu mạng, cứu mạng

Long Thiếu Ly nghe thấy tiếng hét kia thì đắc ý vỗ tay một cái, xem ra việc kéo thằng bạn chỉ cốt đi tìm người là chính xácBây giờ cô có thể đi cùng tôi được không? Cố kiềm chế không tát trả lại Lạc Hiểu Nhã, lý do thứ nhất là vì cô là một cô gái mù, thứ hai chính là con trai của cô là hy vọng của anh.

Lạc Hiểu Nhã lại xem Long Thiếu Ly như người vô hình, cô trực tiếp chuyển hướng về phía con trai mình, nói: Tử Kỳ, mẹ đưa con đi đến chơi xe đụng nào. Điều đó có nghĩa là cô không muốn nói chuyện với Long Thiếu Ly một chút nào, cô khinh thường việc tiếp xúc với một người đàn ông như anh.

Này nếu cô không nói chuyện với tôi, tôi sẽ kiện cô đánh người Long Thiếu Ly rất hiếm khi bị phụ nữ phớt lờ nên sắc mặt vô cùng khó coi, ngay cả dấu tích trên mặt anh lúc này cũng nóng lên. Anh không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ở trước mặt anh dám kiêu ngạo coi

thường như vậy. Tuy nhiên Lạc Hiểu Nhã nhất định là một ngoại lệ, cô có thể làm cho anh mất khống chế liên tục trong một khoảng thời gian ngắn như thế này.

À, thưa anh, anh không có chứng cứ gì cả, ảnh chụp lén vừa rồi không phải đã bị anh Bùi kia xử lý rồi sao? Lạc Hiểu Nhã nhướng mày cười một tiếng, ánh mắt chính xác nhìn về phía Long Thiếu Ly, tựa như cô có thể nhìn thấy anh vậy.

Cô... Lần đầu tiên Long Thiếu Ly bị một người phụ nữ làm cho á khẩu không nói được gì. Nhưng ngay sau đó như nghĩ đến điều gì đó, vội hô lên với Bùi Thiệu Hằng: Dừng tay

Anh đã không kịp nữa rồi, anh không nghe thấy tiếng la hét ở đằng kia sao? Tiểu Kỳ, chúng ta đi thôi. Khẽ gật đầu, Lạc Hiểu Nhã không nhanh không chậm ưu nhã lướt qua Long Thiếu

Ly.

Một tay anh vuốt mặt, một tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay thậm chí còn ghim vào da thịt, nhưng Long Thiếu Ly không hề cảm giác được đau đớn.

Lần đầu tiên trong đời, anh chật vật trước mặt một người phụ nữ như vậy, hơn nữa lại là một người phụ nữ mù.

Mẹ ơi, mẹ biết chú đó sao? Tiểu Kỳ vừa đi vừa không ngừng quay đầu nhìn Long Thiếu Ly. Tiểu Kỳ năm tuổi vì sống trong một gia đình đơn thân mà có chút trưởng thành sớm, cậu VÔ cùng tò mò với biểu hiện cùng tướng mạo của Long Thiếu Ly.

Mẹ không biết, đó là một tên điên. Lạc Hiểu Nhã cười, nói: Chúng ta không nên tiếp xúc với

người điên đâu.

2

A... Long Thiếu Ly gầm nhẹ một tiếng, anh thật sự sắp phát điên rồi, hình tượng của anh bây giờ đã bị hủy hoại hết cả rồi. Hình tượng cao quý của của anh từ trước đến nay vậy mà lại không hề đáng một đồng trước mặt người phụ nữ kia, mà thảm hại hơn nữa là cô lại gọi anh là một tên điên.

Mẹ, mẹ xem kìa, chú ấy thật sự điên rồi. Tiếng kêu của Long Thiếu Ly làm cho Lạc Tử Kỳ không nhịn được mà nhìn anh thêm vài lần. Lúc cậu nói từ điên kia thì cơ thể nhỏ bé không ngừng tựa sát vào người Lạc Hiểu Nhã, giống như sẽ gặp ác mộng nếu thấy người điên vậy.

Ngoan, đừng để ý đến anh ta, chúng ta gần đến rồi sao?

Vâng, chúng ta sắp đến nơi rồi, con muốn mẹ lái xe với con.

Không thành vấn đề. Cô nhẹ nhàng xoa đầu con trai, Lạc Hiểu Nhã gạt đi chuyện không vui vừa rồi, vui vẻ đi về phía khu xe đụng.

Trong túi xách của cô có mười đô la cùng mười tờ tiền giấy, tất cả những thứ này đều do Tinh Du chuẩn bị cho cô. Nghĩ đến Tinh Du, trên mặt Lạc Hiểu Nhã nở nụ cười hạnh phúc, gặp được Phong, gặp được Tinh Du, đều là phúc phận của cô.

Nếu như cô không nói, nếu Lạc Tử Kỳ không nói, sẽ không ai biết Lạc Hiểu Nhã là một người mù. Bởi vì đôi mắt của cô rất to và đẹp, giống như hạt bồ đào đen bóng vậy.

Sau khi mua vé xong, hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng bước vào khu xe đụng.

Long Thiếu Ly vẫn còn đang ngẩn người đứng tại chỗ cho đến khi nghe được tiếng cười như chuông bạc của Lạc Hiểu Nhã mới tỉnh lại. Không được, anh không thể thua một cô gái mù được.

Bước nhanh đến địa điểm bán vé xe đụng, tiện tay móc ra một xấp tiền, hét lên với nhân viên bán vé, nói: Dừng lại đi, tôi cũng muốn lái xe đụng

Vẻ mặt của nhân viên hơi khó xử, lượt xe này đã bắt đầu rồi, đột nhiên dừng lại thì hơi không phù hợp với quy định, bèn nói: Thưa anh, mời anh chơi lượt tiếp theo nhé.

Không được, tôi muốn chơi lượt này, dừng lại đi. Long Thiếu Ly lạnh lùng tuyên bố. Mắt thấy nhân viên do dự, anh liền trực tiếp gọi điện thoại, cũng không biết anh nói cái gì mà chỉ nói

một câu đã cúp máy. Ngay sau đó, nhân viên kia nhận được lệnh dừng lại lượt xe đụng này lại.

Thời gian lái xe của mọi người vẫn chưa hết, xin đừng hoảng loạn. Tôi vô cùng xin lỗi, bởi vì

một người bạn muốn tham gia nên mới có sự gián đoạn này. Chúng tôi sẽ bồi thường bằng nửa giờ chơi tiếp theo để bày tỏ lời xin lỗi của mình.

Ôi, tuyệt quá. Người vui nhất không ai khác chính là Lạc Tử Kỳ. Chỉ dừng lại một chút mà sau đó cậu có thể cùng mẹ chơi xe đụng miễn phí gần nửa tiếng đồng hồ, thật hạnh phúc mà.

Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy gì cả, nhiệm vụ của cô chính là ngồi bên cạnh con trai, tùy ý để đôi tay nhỏ bé của cậu xoay vô lăng, mang lại cho cô những tràng cười sảng khoái. Có lúc là xe mình đụng phải xe của người khác, có lúc là xe người khác đụng phải mình.

Cửa vào mở ra, Long Thiếu Ly sải bước đi đến, dấu vết trên mặt đã hơi nhạt đi, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy dấu tay mờ nhạt trên đó. Lạc Tử Kỳ nhìn về phía Long Thiếu Ly trong biển người, nói: Mẹ ơi, chú trông giống con cũng đến chơi xe đụng đấy.

Cái gì mà chú trông giống con chứ? Ai giống con? Vừa rồi mặc dù Lạc Hiểu Nhã đã chạm mặt Long Thiếu Ly, nhưng cô không biết được Long Thiếu Ly giống con trai của mình đến mức nào.

Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy gì cả.

Đó là chủ mà vừa rồi bị mẹ tát ấy

Ô. Nghĩ đến cái tát đó, Lạc Hiểu Nhã có một dự cảm xấu, anh đuổi theo cố đến chỗ chơi xe đụng này, không phải là vì muốn trả thù cô đấy chứ?

Nhưng vừa mới xuất hiện ý nghĩ này thì xe đụng đã khởi động lại, Tiểu Kỳ bắt đầu xoay vô lăng, phát ra những tiếng cười lớn không ngớt.

Bành, một chiếc xe đụng va vào xe của Lạc Hiểu Nhã. Cú va chạm mạnh khiến Lạc Hiểu Nhã không khỏi vội vàng nắm chặt lấy dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khẩn trương quay về phía chiếc xe tông vào mình.

Lạc Tử Kỳ tuy còn nhỏ nhưng cũng không hề yếu ớt, cậu xoay Vô lăng, thoát khỏi xe của Long Thiếu Ly rồi đâm mạnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.