Hiểu Nhã, hôm nay anh nghỉ, để anh đi cùng các em. Vũ Văn Phong từ lúc nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, đặt tờ báo trên tay xuống, bất chợt nói.
Có thật không ạ? Tiểu Kỳ kích động chạy đến bên cạnh Vũ Văn Phong, lắc lắc cánh tay anh
vui vẻ hỏi.
Thật chứ.
Phong, không phải thứ ba mới là ngày nghỉ của anh sao? Hiểu Kỳ thắc mắc hỏi, khách hàng của Vũ Văn Phong chủ yếu cũng là khách quen hoặc được khách quen giới thiệu, cho nên việc kinh doanh của phòng khám đặc biệt tốt.
À, hôm nay em thay anh ấy, dù sao bình thường ngày thứ hai cũng không có khách hàng quan trọng nào cả, hơn nữa em đã theo anh ấy học nghề lâu như vậy, cũng đến lúc tốt nghiệp rồi chứ. A Du cười khẽ nói, nhưng trên nét mặt lại mang theo vẻ cô đơn nhàn nhạt khó phát hiện. Từ lúc Vũ Văn Phòng nghỉ việc ở bệnh viện, cô ta đã đi theo anh đến làm y tá
phòng khám bệnh này. Hồi tưởng lại nhiều năm trước, lần cô ta tình cờ gặp Lạc Hiểu Nhã ở bệnh viện đó, nếu như cô ta không đụng phải Lạc Tiểu Nhã rồi mang cô đến phòng làm việc của Vũ Văn Phong, thì có phải Lạc Hiểu Nhã đã không xuất hiện trong cuộc đời của Vũ Văn Phong không?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngày hôm đó cô ta đã nhìn thấy danh thiếp của Vũ Văn Phong trong túi xách của Lạc Hiểu Nhã nên mới làm vậy.
Lại giúp anh và Lạc Hiểu Nhã liên lạc với nhau.
Giờ phút này nghĩ lại, mặc dù không hối hận, nhưng mỗi lần nghĩ đến người đàn ông đối diện mà mình đã trân trọng suốt sáu năm qua, trong lòng cô ta chẳng còn gì ngoài sự cô đơn.
A Du cuối cùng cũng có thể tự mình phụ trách rồi, ôi, thật đáng mừng mà. Lạc Hiểu Nhã thật lòng chúc mừng cô ta, Vũ Văn Phong có Ông Tinh Du giúp đỡ thì bọn họ mới có được như ngày hôm nay, mặc dù chưa đến mức giàu sang phú quý, nhưng cũng có thể xem như khá giả.
Trên bàn ăn, Ông Tinh Du chìm vào im lặng, tâm trạng kém cỏi không nói gì nữa.
Ăn sáng xong, Vũ Văn Phong cùng Lạc Hiểu Nhã mỗi người một tay dắt Tử Kỳ ra khỏi lầu trên của phòng khám, đây là nơi vừa ở vừa làm việc, thuận tiện cho việc đi làm.
Vũ Văn Phong lái chiếc Dongfeng Citroen của mình, không phải là một chiếc xe quá đắt tiền, nhưng mỗi lần Tử Kỳ ngồi trên đó đều rất hưng phấn nhìn Vũ Văn Phong nói: Cha nuôi, đợi con lớn lên con cũng muốn học lái xe
SỞ cái đầu nhỏ của Tử Kỳ, Vũ Văn Phong cười đáp: “Đến lúc đó, cha nuôi sẽ mua cho con một chiếc xe thể thao nhé
Người với người chính là kỳ lạ như vậy, rõ ràng không có quan hệ huyết thống gì cả, nhưng ở chung lâu ngày, cảm tình tự nhiên sẽ có.
Vừa cười nói xong, xe đã đến công viên giải trí, ngay lúc Vũ Văn Phong đỗ xe chuẩn bị vào công viên giải trí cùng Lạc Hiểu Nhã và Tử Kỳ thì một có một cuộc điện thoại gọi đến: Bác sĩ Vũ Văn, Phó thị trưởng Trương vừa đến, muốn đích danh anh đến làm răng cho mẹ của ông
ấy.
Chuyện này. Vũ Văn Phong quay đầu lại nhìn Lạc Hiểu Nhã, anh thật sự không yên tâm khi để cô và Tử Kỳ ở công viên.
Phong, có bệnh nhân đến phòng khám để tìm anh sao?
Không... không có... Vũ Văn Phong nói quanh co, thật sự không muốn quay về.
Phong, anh đừng gạt em, gần như vậy em đều nghe thấy đấy, có phải là Phó thị trưởng Trương tìm anh không?Anh mau trở về phòng khám đi, em không sao đâu. Nếu Tiểu Kỳ chơi mệt, bọn em sẽ đến phòng hòa nhạc rồi gọi điện thoại cho anh đến đón. Vậy nên anh yên tâm đi, hơn nữa, có Tiểu Kỳ làm đôi mắt chỉ đường cho em, bọn em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Vũ Văn Phong cực kỳ ảo não, anh thật sự quên mất rằng, Lạc Hiểu Nhã lợi hại nhất chính là thính giác và khứu giác. Cho nên dù nãy giờ anh không để loa ngoài nhưng cô vẫn nghe được từng chữ trong cuộc đối thoại vừa rồi. Vì vậy anh không thể làm gì khác hơn cả, đành nói: Vậy anh đi nhanh rồi quay lại, xong việc anh sẽ đến đón bọn em ngay.
Cha nuôi, phải nhanh lên nhé, con muốn ngồi xe cha về nhà.
Được, vậy cha đi về trước. Vũ Văn Phong vội vàng chạy về, Phó thị trường Trương giúp anh giới thiệu không ít khách hàng, tuy ông ấy là thị trường nhưng cho đến bây giờ chưa từng ra vẻ làm quan lớn hay gì cả. Đây chính là nguyên nhân mà anh thích làm răng cho Phó thị trưởng Trương.
Vũ Văn Phong đi rồi, Lạc Hiểu Nhã dắt tay con trai đi về phía cổng công viên, nơi này miễn phí vé vào cửa, nhưng những trò chơi bên trong lại không hề miễn phí. Lạc Tử Kỳ đã quen làm đôi mắt của mẹ mình, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay của mẹ. Hai người cùng nhau bước vào công viên, sau khi quét mắt nhìn xung quanh, Lạc Tử Kỳ quyết định chơi xe điện đụng trước. Cậu nắm tay mẹ đi đường tắt đến chỗ chơi xe đụng.
Đó là một con đường mòn nhỏ, băng qua những cành cây che nắng tạo bóng râm mát mẻ
cho người đi đường, Lạc Tử Kỳ tung tăng nói chuyện không ngừng với mẹ mình, đi về phía bên kia của con đường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán cây kia trông thật bắt mắt.
Cách đó không xa, trong một chiếc Rolls-Royce RV,có một người đàn ông lười biếng ngồi dậy, đây là ngày thứ ba anh đến công viên này, cũng không biết có tìm được con mồi của mình hay không.
Đeo chiếc ống nhòm có độ phóng đại lớn lên, Long Thiếu Ly tùy tiện nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Nếu không tìm được người thích hợp, chỉ sợ rằng anh thật sự sẽ bị ông bố già nhà mình ép cưới.
Nheo một mắt lại, Long Thiếu Ly xuyên qua ống nhòm nhìn lướt qua từng đứa trẻ trong công viên, anh muốn một bé trai, nhất định phải là một bé trai. Vì vậy, mỗi lần nhìn đến một cậu bé nào đó, anh đều không kiềm lòng mà nhìn thật cẩn thận.
Bỗng nhiên, trên con đường đầy cây xanh cách đó vài chục mét, có một cậu bé đã thu hút sự chú ý của anh.
Hưng phấn điều chỉnh tiêu cự, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé càng lúc càng rõ ràng, anh thản nhiên ngoắc tay chỉ về một hướng, nói: OK, chính là nó, Thiệu Hằng, chúng ta xuống
Xe.
Cửa xe Rolls-Royce RV lặng lẽ mở ra, Bùi Thiệu Hằng cùng Long Thiếu Ly bơ phờ bước xuống xe, nói: Thiếu Ly, ở đâu vậy? Nếu như trông không giống cậu thì nhất định sẽ không qua được đôi mắt của ông nội cậu đâu.
Giống, rất giống tôi, vừa nhìn một cái đã thấy giống rồi. Nếu như không phải tôi chắc chắn Long Thiếu Ly mình chưa từng để người phụ nữ nào mang thai đứa con của tôi thì tôi thật sự sẽ cho rằng đó là đứa con ngoài giá thú của mình năm xưa đấy. Tiếng cười trầm thấp vang lên, càng nghĩ càng thấy đứa nhỏ trong máy ảnh thật giống mình.
Ở đâu hả? Nói coi. Bùi Thiệu Hằng đá đá chân, không hề trông chờ chút nào hỏi. Đã ba ngày canh giữ ở đây rồi, tất cả cảm xúc ban đầu đều đã cạn sạch rồi.
Đằng kia. Đặt ống nhòm trong tay vào xe, Long Thiếu Ly đi trước, bước về phía cậu bé đang nắm lấy tay của mẹ mình.
Ánh nắng ban mai chiếu trên con đường rạp cây xanh, lốm đốm những vệt sáng trên cơ thể người phụ nữ cùng cậu bé đó. Khi chỉ còn cách vài mét, anh nhìn hai mẹ con kia đưa lưng về phía mình giống như một bức tranh ấm áp. Hình ảnh ấy làm cho Long Thiếu Ly không khỏi dâng lên vài phần đố kỵ, tại sao cho đến bây giờ mẹ của anh cũng chưa từng dắt anh đi tản bộ như vậy chứ.
Cho đến bây giờ cũng không có.
Dù chỉ một lần trong ký ức cũng không có.
Siết chặt nắm tay, giống như đang phát tiết sự bất mãn trong lòng vậy, đồng thời sải bước đến bên người Lạc Hiểu Nhã, trực tiếp chặn hai mẹ con lại. Lúc này anh chỉ cách họ một bước chân.
Lạc Tử Kỳ là người đầu tiên nhìn thấy Long Thiếu Ly, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc, vì vậy vội vã gọi mẹ mình: Mẹ...
Nhưng Lạc Tử Kỳ chỉ kịp hét lên mẹ thì đã nghe thấy một tiếng rầm, Lạc Hiểu Nhã đâm sầm vào Long Thiếu Ly.
A cô hốt hoảng sợ hãi kêu lên. Lạc Tiểu Nhã không ngờ mình sẽ đụng vào người khác. Theo lý cô có thể cảm nhận được sự xuất hiện đột ngột của ai đó trước mặt mình, thông qua qua tiếng gió cùng với mùi cơ thể. Nhưng vừa rồi cô lại mất tập trung, không biết tại sao, từ khi xuống xe của Vũ Văn Phong tâm trạng cô vẫn không bình tĩnh. Trong đầu luôn nhớ về cái đêm xảy ra chuyện cách đây nhiều năm trước, cũng nghĩ đến người đàn ông đã đưa tiền cho cô mà cô vẫn luôn để trong ngăn kéo.
Những điều đó, đều là nỗi sỉ nhục của cô.
Một hương thơm xộc vào mũi của anh, không hề giống với những mùi nước hoa mà Long Thiếu Ly đã ngửi được trước đây. Bởi vì anh ngửi thấy mùi hương không hề có một chút dấu vết nhân tạo nào, hoàn toàn là mùi thơm nhàn nhạt thuần túy tản ra từ cơ thể phụ nữ.
Trong nháy mắt Long Thiếu Ly cảm thấy say mê mùi hương này, nhưng ngay sau đó anh liền thanh tỉnh lại. Anh đến đây không phải tìm phụ nữ làm ấm giường, những người như vậy bên cạnh anh có quá nhiều, nhiều đến mức làm anh không hề có cảm giác gì. Anh chỉ đang muốn tìm một bé trai trông giống mình mà thôi.
Nghĩ đến phản ứng của người phụ nữ này, trong lòng Long Thiếu Ly lập tức có ý tưởng, vươn tay nắm lấy cổ tay của cô làm cho cô dính chặt vào ngực mình, sau đó làm bộ không sợ chết nói: Cô kia, sao cô lại đụng vào tôi?
Hơi thở của người đàn ông nồng đậm, cộng thêm giọng nói từ tính ấy, làm Lạc Hiểu Nhã luống cuống dùng sức hất ra, nói: Mời anh buông tôi ra.
Tại sao lại đụng vào tôi? Long Thiếu Ly thu hết vẻ hoảng sợ của Lạc Hiểu Nhã vào mắt
mình, bình thường đối với người phụ nữ như tiểu bạch thỏ thế này chỉ cần đưa tiền là đuổi được ngay.
Anh cười nhạt, chỉ cần dựa vào việc cô không thể hất được bàn tay đang nắm chặt của anh ra thì biết. Càng đến gần, anh càng phát hiện ra mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi trên người cô, làm cho anh không nhịn thầm hít thêm vài hơi. Hơn nữa, người phụ nữ này dường như mang lại cảm giác quen thuộc, tựa như anh đã từng nhìn thấy cô ở đâu đó trước đây. Không sai, anh nhất định đã từng gặp cô gái này, trí nhớ của anh từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, chỉ cần nhìn qua nhất định sẽ không bao giờ quên.
Không... Tôi không có đụng vào anh, xin anh hãy buông tôi ra. Lạc Hiểu Nhã sốt ruột muốn rút tay ra khỏi bàn tay đang siết chặt của Long Thiếu Ly.
Chú ơi, xin chú buông mẹ cháu ra, mẹ cháu không phải cố ý đụng vào chú đâu. Mắt mẹ cháu nhìn không thấy ạ. Lạc Tử Kỳ bên cạnh đã không thể nhịn được nữa, vốn dĩ cậu có chút cảm tình với người đàn ông trông có phần giống mình này. Nhưng sau khi thấy người đàn ông này dọa mẹ mình sợ hãi, cậu quyết định phản kích lại thay mẹ.
Không... không nhìn thấy sao? Long Thiếu Ly theo bản năng lặp lại lời của Lạc Tử Kỳ, nhất thời vẫn chưa tiêu hóa xong ý tứ của lời này.
Đúng vậy, mẹ cháu không nhìn thấy gì cả, cho nên, mời chủ buông tay ra. Bàn tay nhỏ bé
vươn lên muốn lấy tay Long Thiếu Ly ra, cảm giác da thịt mềm mại ấy làm cho Long Thiếu Ly không thể ghét được, ngược lại còn có vài phần thích thú.