Lam Cảnh Y cau mày nhìn xuống cách ăn mặc của mình, rất cẩn thận và kín cổng cao tường. Ngoài khuôn mặt và hai cánh tay, đến chiếc cổ cũng chỉ lộ ra ngoài một chút xíu xiu mà thôi, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy chỗ nào giống với loại phụ nữ ấy cả, cô nheo nheo mắt, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hai vạn.”
“Đi chết đi, loại hàng này mà giá hai hào tôi cũng cóc thèm.” Người đàn ông khinh bỉ quét mắt lướt nhìn cô một cái, nghe thấy cô tự ra giá mình cao quá thì cực kỳ tức giận.
Cút... Cô sút một cú, nếu mà nói về tức giận thì hôm nay chẳng ai giận hơn cô đâu. Lục Văn Đào và Mạch Tiểu Tuyết khiến trái tim cô giống như nham thạch phun trào đang thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh.
Á... Một tiếng thét hãi hùng vang lên, người đàn ông bưng kín phần dưới cơ thể, trợn to mắt hoảng sợ nhìn cô, thật sự không ngờ cú đá của cô lại chuẩn xác như vậy.
Đúng vậy, Lam Cảnh Y đã đá trúng “thằng em” của anh ta, bây giờ người đàn ông đang kêu gào thảm thiết như một con lợn bị chọc tiết, thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua.
Lam Cảnh Y thản nhiên liếc xéo người đàn ông đó một cái: “Đáng đời, còn lần sau nữa thì đi chết đi.” Cô nói xong xoay người rời đi.
Người đàn ông một tay tiếp tục bụm phía dưới, một tay thô bạo túm lấy tay áo cô: Muốn đi à, làm gì có chuyện dễ như vậy!”
Lam Cảnh Y giãy ra: “Bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra.”
Người đàn ông này vốn là một tên cặn bã khốn nạn.
Có lẽ hắn thật sự đang rất đau, cũng có thể là cô vùng vẫy quá mạnh, nên Lam Cảnh Y mới có thể nhoáng một cái đã thoát ra được. Nhìn thấy cô muốn chạy, người đàn ông kia nóng nảy hô to: Anh Khôn, mau ngăn con điếm láo toét này lại, nếu em tàn phế thì ả ta đừng mong sống sót, ông đây sẽ tìm người hiếp dâm ả ta!”
Lời nói hung tợn, tàn bạo như vậy, cộng với việc trong lời nói đó rõ ràng cho thấy anh ta có quân cứu viện, Lam Cảnh Y nhanh chân bỏ chạy. Với lần chạy trốn này rốt cuộc cô đã biết đối phương có bao nhiêu đồng bọn rồi. Loáng một cái, có bảy, tám tên hung hăng từ khắp nơi bất thình lình nhào ra đuổi theo cô, dẫn đến một màn rượt đuổi dữ dội trong đêm tối ở thành phố T.
Nếu như bị bắt, bọn họ đông người như vậy, trong khi cô chỉ có một thân một mình, lại còn là phụ nữ chân yếu tay mềm, cho dù có liều chết đánh trả thì cơ hội thắng hầu như không có, còn nếu thật sự bị cưỡng hiếp cô cũng không cần sống nữa.
Cô cắm đầu cắm cổ chạy như điên, nhưng tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, những tiếng bước chân lộn xộn khiến cô có chút hoảng hốt.
Rầm Cô vừa quẹo không kịp đề phòng bất ngờ đâm sầm vào một người nào đó.
Ối, xin lỗi. Cô vội vàng xin lỗi, rồi vượt qua người này chạy tiếp, nếu còn chậm chân nữa thì thật sự sẽ bị bọn họ đuổi kịp mất, cô không muốn bị cưỡng hiếp.
Nhưng đúng vào lúc này, cổ tay của cô bị một ai đó nhẹ nhàng nắm lại, càng lúc càng siết chặt hơn.
Sao lại là cô?
Sao lại là anh?