Giờ phút này, cô hiểu được ý tứ trong lời của mẹ mình, người đã làm mẹ kế của cô hơn mười năm qua. Sợ rằng cô đã mang thai rồi.
Sao vậy? Bị mẹ nói trúng sao? Ngậm điếu thuốc trong miệng, Tần Vinh nhả ra một vòng khói đẹp mắt. Nếu như bà ta không phải đang mặc đồng phục trong tù mà thay vào đó là một bộ váy ngắn, thì dáng vẻ của bà ta tuyệt đối sẽ làm xiêu lòng đàn ông. Nhưng đáng tiếc, còn phải chờ bảy năm nữa bà ta mới có thể ra khỏi nhà tù Thái Đỉnh này.
Giọng nói của bà ta khiến Lạc Hiểu Nhã tỉnh táo lại, nhưng cảm giác buồn nôn trong cổ họng càng lúc càng nặng hơn, vội vàng đi vào phòng vệ sinh, Lạc Tiểu Nhã nhịn không được mà nôn ra ngoài.
Không biết đã nôn bao lâu, chỉ biết rằng cả người cô hoàn toàn mệt lả.
Cuối cùng sau khi kết thúc, cô vừa rửa tay vừa bất lực suy nghĩ, cô phải làm sao đây?
Làm sao đây?
Cô loạng choạng đi ra ngoài, Tần Vinh đang dựa vào bàn chờ cô đi ra, nói: Con gái, sắp hết giờ rồi, mẹ cũng không muốn vòng vo lãng phí thời gian làm gì, nói đi, con có muốn giữ lại đứa bé này hay không?
Lạc Hiểu Nhã cắn môi, bướng bỉnh nói: Nói không chừng do con ăn uống không tốt, bị đau bụng, chứ không phải mang thai. Cô không tin mình lại xui xẻo như vậy, chuyện này thật quá hoang đường rồi. Cô không tin, hoàn toàn không tin.
Hiểu Nhã, đừng ngốc nghếch như vậy, con cũng không phải không biết gì về sinh lý phụ nữ. Con có thể tính toán kinh nguyệt của mình, rồi thời gian con cùng người đàn ông đó ở chung với nhau, chắc chắn con cũng biết có phải mình có thai hay không mà.
Nghe Tân Vinh nói như vậy, Lạc Hiểu Nhã càng chắc chắn đúng là cô đang mang thai, không sai, mốc thời gian đầu trùng khớp.
Nhưng có thực sự không muốn có một đứa con từ một người đàn ông mà cô thậm chí còn không quen biết.
Nghĩ đến những tờ tiền bẩn thỉu mà cô đã cất trong ngăn kéo, đó là sự sỉ nhục của cô. Không muốn, cô không muốn đứa nhỏ này. Tần Vinh chính là một ví dụ, trên đời này không có người đàn ông tốt nào cả, rốt cuộc người đàn ông bà ta yêu nhất lại hại bà ta phải bị tống vào tù.
Nghĩ đến đây, Lạc Hiểu Nhã không chút do dự nói: Nếu thật sự có đứa trẻ, con không muốn” Cô không nói cô có sinh đứa bé này hay không, chỉ là từ góc độ tình cảm mà nói, cô có cảm giác bài xích với nó. Cô không muốn có con với người đàn ông đã để cô khỏa thân rồi ném trên đường quốc lộ.
Không muốn, nhất quyết không.
Tần Vinh hút một điếu thuốc, không nhanh không chậm vòng qua Lạc Hiểu Nhã, sau đó cười nói: Những đứa nhỏ này, mẹ muốn.
Mẹ... Lạc Hiểu Nhã khẽ kêu lên, cô đang kháng nghị, ngay cả cha đứa trẻ cũng không có thì muốn làm gì chứ.
Nhìn Lạc Hiểu Nhã gần như sắp gục ngã, nụ cười của Tần Vinh càng thêm rạng rỡ, giống như Lạc Hiểu Nhã có thể nhìn thấy nụ cười của bà ta vậy.
Sự bất lực và đau đớn của cô gái trước mặt chính là sự vui vẻ của bà ta, bà ta thích hành hạ Lạc Hiểu Nhã. Thật không biết sinh lực của cô gái này sao lại mạnh mẽ đến như vậy, từ nhỏ đến lớn, bà ta chưa bao giờ cho một sắc mặt tốt nào cả, nhưng mà cô lại có thể lớn lên bên cạnh bà ta đến năm hai mươi tuổi. Lại còn trắng nõn xinh đẹp như vậy, càng lúc càng giống với con hồ ly mẹ ruột của cô.
Cả đời này bà ta không hạnh phúc, vậy thì bà ta cũng sẽ không để cho con gái của người phụ nữ đó được hạnh phúc, cứ để cho cô bị đứa bé kia làm mệt mỏi cả đời, không ai thèm lấy thì thật tốt biết bao.
Như vậy mới hợp với tâm ý của bà.
Bà ta đưa ra quyết định, vứt tàn thuốc trên tay xuống, vừa dùng chân dẫm mạnh một cái, cười lạnh nói: Hiểu Nhã, nếu con sinh đứa bé này, năm năm sau khi mẹ ra tù, mẹ sẽ nói cho con biết cha của con là ai.
Cha, đó là điều mà Lạc Hiểu Nhã ngày nhớ đêm mong cũng muốn biết.
Ngay khoảnh khắc mà Tần Vinh nói ra, lập tức đã làm kích động trái tim của Lạc Hiểu Nhã.
Cô, động lòng.
Đứa trẻ, cha.
Hai cán cân bắt đầu đung đưa lắc lư trong lòng Lạc Hiểu Nhã.
Cô vẫn luôn liều mạng kiếm tiền, chính vì để cô có thể nhìn thấy thế giới này, có thể tìm thấy cha mình.
Nhưng bây giờ, Tần Vinh nói rằng nếu cô sinh đứa trẻ này ra, bà ta sẽ nói cho cô biết cha mình là ai.
Khát vọng mười mấy năm để có được câu trả lời làm cho Lạc Tiểu Nhã lúc này như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu, đáp: Được, tôi sẽ sinh đứa trẻ ra.
Nhưng khi vừa nói xong, cô chợt nghĩ đến sự ngây thơ của mình, cô không nhìn thấy, ngay cả việc chăm sóc bản thân cũng là một vấn đề thì làm sao có thể lo cho con của mình đây?
Được, có khí phách, bây giờ mới giống con gái của Tần Vinh, ha ha ha, đợi mẹ vừa ra là đã có cháu ngoại rồi. Lần này phải sinh một đứa trẻ mập mạp đấy.
Mẹ.. Khẽ cúi đầu, Lạc Hiểu Nhã thật sự không nói nên lời, cô không chắc chắn rằng mình có thai hay không, nhưng mẹ cô thậm chí đã quyết định giới tính của đứa bé cho cô luôn rồi.
Còn ngại ngùng gì nữa, đàn bà có đàn ông là chuyện đương nhiên, Hiểu Nhã, con có muốn
mẹ dạy cho con vài chiêu câu hồn người đàn ông kia không? Tần Vinh chợt ghé sát lại gần Lạc Hiểu Nhã, sau đó nói vào tai có những lời vô cùng mập mờ.
Giọng nói đó khiến Lạc Hiểu Nhã khẽ run lên, điều làm cô không chịu nổi chính là mỗi lần Tân Vinh nói như vậy với cô, may mà có một nữ cai ngục đi tới trước cửa, nói: Lạc Hiểu Nhã, đã đến giờ rồi.
Giọng nói đó khiến cô chạy trốn như gặp nạn, Tần Vinh ở phía sau cười to, nói với theo: Hiểu Nhã, đừng quên con đã hứa với mẹ điều gì, chỉ cần con sinh, mẹ nhất định sẽ nói chuyện của cha cho con.
Lời nói của Tân Vinh khiến mặt Lạc Hiểu Nhã đỏ bừng cả cổ, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt khinh bỉ của nữ cai ngục nhìn về phía cô ở sau lung.
Bởi vì, lời của mẹ cô ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nghe rõ, muốn nói cô đang mang thai.
Nhưng cô vẫn chưa lập gia đình.
Mà điều khiến cô khó chịu nhất chính là thân phận trước đây của mẹ cô.
Gái điếm, đúng vậy, Tân Vinh chính là một gái điếm, không biết bao nhiêu ngày đêm Lạc Hiểu Nhã đã phải vật lộn với tiếng rên rỉ của nam nữ mà lớn lên.
Mỗi lần nhớ đến âm thanh đó, trong lòng cô đều có cảm giác ác cảm khó tả đối với chuyện nam nữ, phản cảm đến buồn nôn.
Sinh con thì sinh thôi.
Đời này có thật sự cũng không muốn kết hôn.
Cô không thích sự đụng chạm của đàn ông, một chút cũng không thích.
Sinh con ra, sẽ thêm một người bạn, một người để dựa vào, cũng để cho bản thân không còn cô đơn một mình nữa.
Lúc cô chạy như bay ra khỏi nhà tù Thái Đỉnh, mặt trời trên đỉnh đầu rất gay gắt, nhưng cô
chỉ cảm thấy cái lạnh dâng tràn khắp cơ thể.
Hốt hoảng bước xuống phố, cho dù đã đưa ra quyết định nhưng cô vẫn không cách nào chấp nhận được việc mình có thai trong chốc lát.
Có lẽ, cô vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn.
Khi cô lên xe buýt trở về, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến trong đầu đều là hình ảnh của đứa bé.
Một đứa trẻ, cô sẽ có một đứa con của riêng mình.
Đó là một bệnh viện không lớn cũng không nhỏ ở gần Phong Gian. Vừa mới bước chân vào đại sảnh, mùi nước khử trùng đã xộc thẳng vào mũi cô. Lạc Hiểu Nhã đang muốn tìm người hỏi thăm tầng lầu của khoa phụ sản, vừa quay đầu lại đã đụng phải một nữ y tá đang chạy tới.
Bụp, túi xách của cô rơi xuống đất, mà tất cả những đồ đạc trong túi cũng vương vãi khắp
sàn.
Thật xin lỗi, để tôi giúp cô nhặt lên. Y tá đụng phải cô liền cúi xuống giúp Lạc Hiểu Nhã nhặt đồ.
Đột nhiên, cô y tá ngạc nhiên hỏi cô: Này cô ơi, cô biết bác sĩ Vũ Văn sao?
Bác sĩ Vũ Văn.
Lạc Hiểu Nhã nghĩ thầm, cô không biết bác sĩ nào cả. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại, trong trí nhớ của cô có một người họ Vũ Văn, đó chính là người đàn ông đã cứu mạng cô. Nhẹ nhàng gật đầu, Lạc Hiểu Nhã khẽ nói: Tôi ta.
Vậy cô tới đây tìm anh ấy sao? Nữ y tá nhiệt tình trò chuyện với Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã muốn nói không phải, nhưng y tá kia lại nói tiếp, Tôi còn không có danh thiếp của anh Phong đầu, vậy mà anh ấy lại đưa cho cô một cái đấy. Chúng ta đi thôi, tôi đưa cô đến gặp anh ấy. Y tá kéo lấy tay Lạc Hiểu Nhã rời khỏi chỗ này.
Lạc Hiểu Nhã lại ngẩn ra: Tôi... Túi xách của tôi... Tất cả những thứ đồ quan trọng của cô theo thói quen đều để ở trong túi xách, cho nên, cô tuyệt đối không được làm mất nó.
Tôi đã giúp cô nhặt hết lên rồi... Cô y tá nói giữa chừng liền giật mình, nhìn vào đôi mắt trống rỗng lệch hướng của Lạc Hiểu Nhã, cô ta ngạc nhiên hỏi: Cô, cô không nhìn thấy
sao?
Lạc Hiểu Nhã nhẹ nhàng gật đầu, đáp: Ừ.
Đây, tất cả đều ở trong đó, chúng ta đi thôi.
Túi xách lại một lần nữa trở về trong tay của Lạc Hiểu Nhã, một tay cô ta nắm lấy tay cô, làm cô chỉ có thể bị động đi theo cô y tá kia.
Khi bước ra khỏi thang máy, bên tai lại vang lên âm thanh ồn ào lại giống như lúc trước, mùi nước khử trùng càng lúc càng nồng nặc.
Bác sĩ Vũ Văn, anh xem này, tôi đưa bạn anh đến rồi đây. Nữ y tá dắt tay Lạc Hiểu Nhã đi vào phòng làm việc của bác sĩ.
20
Lạc Hiểu Nhã áy náy đứng ở trước cửa, thật ra cô vẫn không muốn nhớ đến. Bởi vì cô không biết phải đối mặt với Vũ Văn Phong như thế nào, giữa bọn họ chưa thân đến mức chuyện gì cũng có thể nói với nhau được.
Vì vậy, chuyện cổ đến đây để kiểm tra thực sự không muốn để cho Vũ Văn Phong biết.
Hiểu Nhã, sao em đến đây vậy? Em bị ốm sao? Quan sát Lạc Hiểu Nhã từ trên xuống dưới, trên mặt của Vũ Văn Phong hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, anh cho rằng cô tới đây để gặp
mình.
Không... Không có Nếu quả thật là có thai, vậy thì cũng không thể coi đó là bệnh nhỉ. Nhưng nó chắc chắn không phải chuyện tốt mà là một chuyện xấu với cô.
Chuyện gì vậy? Câu trả lời ngập ngừng của Lạc Hiểu Nhã khiến Vũ Văn Phong lo lắng nhìn cô, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không, cô tuyệt đối sẽ không bất an như vậy.
Không có gì, tôi chỉ là đi ngang qua, cho nên mới...
Bác sĩ Vũ Văn, cô ấy không nhìn thấy gì cả, vừa vào tiền sảnh bệnh viện đã vô tình đụng phải tôi. Tôi nhìn thấy danh thiếp của anh trong túi xách của cô ấy, nên mới dắt cô ấy đến đây. Hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc phải làm, gặp lại sau. Cô y tá chợt nhận ra sự xuất hiện của mình hơi thừa thãi, cho nên Lạc Hiểu Nhã mới ấp úng như vậy. Vì thế cô ta liền thức thời rời đi.
Ngay sau đó trong phòng làm việc chỉ còn lại Vũ Văn Phong cùng Lạc Hiểu Nhã, anh hỏi: Hiểu Nhã, qua đây ngồi này, nói cho tôi biết, tại sao em lại đến bệnh viện? Vẻ mặt u ám của cô khiến anh càng thêm lo lắng.
Ngón tay tiếp tục vặn xoắn góc áo, chuyện này thật sự khiến cô rất khó mở miệng, cô cũng không biết nói cùng ai cả, thật sự không thể nói chuyện này ra được, nếu nói sẽ làm cho cô không còn mặt mũi nào nữa.
Ngón tay tiếp tục vặn xoắn góc áo, chuyện này thật sự khiến cô rất khó mở miệng, cô cũng không biết nói cùng ai cả, thật sự không thể nói chuyện này ra được, nếu nói sẽ làm cho cô không còn mặt mũi nào nữa.
Thực xin lỗi, anh Vũ Văn, tôi không phải tới gặp anh, tôi nghĩ, tôi nên rời đi thôi. Vừa mới ngồi xuống, Lạc Hiểu Nhã đã đứng dậy, dáng vẻ bất lực khiến Vũ Văn Phong càng thêm chắc chắn rằng nhất định cô đã xảy ra chuyện gì đó.