Xe của Âu Dương Mộng Duyệt đi về phía gần cửa hàng, lúc tài xế lái xe rời khỏi, Quý Thiên Tứ vẫn đứng ở chỗ rẽ, ánh mắt lộ ra tia lo lắng và bất an nhìn về phía cửa hàng, cô gái đó rốt cuộc có biết lái xe hay không?
Âu Dương Mộng Duyệt đúng là không hay lái xe, lúc ở nhà cô luôn có tài xế riêng, nhưng ở đây, cô sống với dì Hà, có rất nhiều chuyện cô phải tự mình giải quyết.
Âu Dương Mộng Duyệt lái xe ra ngoài để cho khuây khỏa, nên cũng không cần dì Hà đi theo.
Chín giờ tối, chiếc xe thể thao màu đen của Cung Vũ Trạch dừng trước cửa nhà Quý An Ninh, Quý An Ninh xuống xe, cúi người vẫy tay với người đang ông ngồi ở ghế lái: “Mai gặp.”
“Mai gặp.” Ánh mắt của Cung Vũ Trạch lộ rõ vẻ mong đợi, ngày mai, cô có thể ở cùng hắn cả ngày.
Quý An Ninh nhìn người đàn ông dưới ánh sáng mờ ảo, thân hình cao ráo đang dựa vào ghế, dưới ánh đèn đường làm cho góc nghiêng của hắn như được chạm khắc một cách hoàn mỹ, tim cô khẽ đập nhanh, cô cười rồi đi về trước xe vòng về phía anh, Cung Vũ Trạch hơi kinh ngạc nhìn người con gái đang đi về phía mình, hắn khẽ ngẩng đầu, dưới ánh đèn, khuôn mặt của hắn được bao phủ bởi một vầng sáng nhạt nhạt, Quý An Ninh cúi người, ôm lấy cổ hắn, rồi nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn, mang theo một chút ngại ngùng và còn một chút cẩn thận.
Hôn xong, cô ngại ngùng ôm mặt, giống như con mèo nhỏ vừa ăn vụng, chạy nhanh về phía cửa nhà, ấn vân tay rồi núp sau cánh cửa.
Cung Vũ Trạch cũng phản ứng lại, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên cười, một loại cảm giác thích thú đang tràn đầy trong lồng ngực, hắn nhìn về phía của lớn, một hồi lâu mới khởi động xe rời khỏi.
Mà Quý An Ninh trốn sau cánh cửa, vỗ nhẹ vào ngực, hít một hơi sâu, khóe miệng cũng khẽ cười một cái.
Một màn sau cánh của và trước cánh cửa, lại không biết từ bao giờ đã lọt vào tầm mắt của Quý Thiên Tứ đang đứng ở ban công, hắn dường như bị cuốn hút vào tình cảm ngọt ngào của hai người, khóe môi cũng không khỏi cong lên, chỉ là không lâu sau, trong đáy mắt của hắn hiện lên một chút buồn bã, còn có một chút hâm mộ.
Trên đời không có một người nào lại thích cô đơn, hắn cũng vậy, hắn cũng khát khao có được mối tình ấm áp chân thành, làm hắn trong những đêm yên tĩnh như này có thể ngả vào, chỉ là, trên con đường đã đi, hắn vẫn chưa gặp được người con gái nào có thể xuất hiện trong của đời của hắn.
Cũng không phải là không có người theo đuổi, chỉ là đối với phần tình cảm đó hắn không có chút long dạ nào, có thể nói là vô cùng kén chọn, nếu không gặp được người con gái trong nháy mắt đã làm hắn động lòng, thì hắn cũng không nguyện ý chấp nhận cái phần tình cảm tạm thời đó.
Quý An Ninh trên tay cầm một ly rượu vang, lắc lắc, uống xong, vừa nãy ở trong phòng, cảm giác có chút ngột ngạt, cho nên, hắn mới rót một ly rượu vang ra ngoài ban công hóng gió.
Trên đoạn đường cách đó không xa, vì toàn bộ là các căn biệt thự, nên các hộ gia đình cũng không nhiều, thế cho nên buổi tối, dưới ánh đèn đường, cả con đường lộ rõ vẻ trống trải, thi thoảng mới có một chiếc xe đi qua, cũng đều vô cùng dễ thấy.
Ánh mắt của Quý Thiên Tứ bỗng nhíu chặt lại, bởi vì hắn nhìn thấy một chiếc xe màu trắng có chút quen mắt đang chạy qua, hắn có một dự cảm, đó là chiếc xe của Âu Dương Mộng Duyệt. Quả nhiên, chiếc xe đó rẽ vào chỗ cổng nhà anh, dừng ở đó mấy giây, có thể Âu Dương Mông Duyệt đang quan sát nhà hắn, nhưng không lâu sau, ánh mắt của Quý Thiên Tứ nhìn theo chiếc xe đi vào căn biệt thự cuối cùng, đi ra khỏi chỗ hắn.
Khoảng cách của hai căn biệt thự cách nhau không xa.
Nghĩ đến người con gái bướng bỉnh bốc đồng này, trong lồng ngực của Quý Thiên Tứ như đang có một ngọn lửa, hắn không thích dây dưa với cô gái này, hắn nghĩ, tháng này, hắn nhất định phải làm cho cô ta phải tự động rời khỏi.
Đó đích thực là chiếc xe của Âu Dương Mộng Duyệt, cô xuống xe, dì Hà liền chạy ra đón, mắt sắc của cô hình như phát hiện ra chiếc xe đã bị đâm vào đâu, liền hoảng sợ hỏi: “Đại tiểu thư, xe của cháu bị sao vậy?”
“Đừng nhắc nữa, đụng phải xe của người khác.” Âu Dương Mộng Duyệt vừa nói vừa cầm theo những đồ mà cô mua được đi ra.
Dì Hà nhận cái chiếc túi trong tay cô, trong lòng lại có chút lo lắng hỏi: “Thế cháu giải quyết như thế nào? Người kia có sao cô không?”
“Dì đoán xem cháu đụng phải xe của ai?” Âu Dương Mộng Duyệt ngược lại còn có chút vui vẻ cười.
Dì Hà đã rất lo lắng, mà cô vẫn còn hứng thú để đùa, bà liền nghiêm túc nói: “Đại tiểu thư, đây không phải chuyện để đùa, cháu mau nói cho dì biết đi!”
“Cháu vừa rẽ vào cái ngõ trước mặt, thì đâm phải xe của Quý Thiên Tứ, cháu không sao, nhưng, xe của hắn thì thảm rồi, cháu có nhắc với hắn về chuyện bồi thường.”
Dì Hà cảm thấy kinh ngạc đến không thể tưởng tượng nổi, cô vừa ra ngoài đã đụng phải xe của Quý Thiên Tứ, đây không biết là nghiệt duyên gì?
“Đại tiểu thư, dì vẫn muốn khuyên cháu, cháu có thể đừng đi làm ở công ty của Quý Thiên Tứ được không, cháu đường đường là một đại tiểu thư, sao có thể uất ức làm trợ lý của hắn được?”
“Dì Hà, chuyện này cháu đã tự quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu, hơn nữa, cháu ít nhất cũng có thể ở cùng với chị được một tháng! Ngộ nhỡ Quý Thiên Tứ mềm lòng thì sao?”
“Cháu xem thường mối thù của nhà họ Quý và nhà Âu Dương chúng ta rồi, Quý Thiên Tứ từ nhỏ đã sống bên cạnh ông Quý, nhất định rất oán hận nhà họ Âu Dương chúng ta, hắn làm sao có thể mềm lòng chứ?”
Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trên sofa, gương mặt nhỏ cũng hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Sẽ có cách, mặc kệ đi, đi một bước tính một bước!”
Dì Hà cũng không muốn khuyên nữa.
“Dì Hà, là hộ cháu bộ quần áo, sáng sớm mai cháu phải mặc.” Âu Dương Mộng Duyệt đã chuẩn bị xong quần áo để mai đi làm, ngày mai là ngày đầu tiên mà cô đi làm ở tập đoàn Quý Thị, cô thật sự rất mong chờ.
Quý An Ninh tắm xong, đắp một miếng mặt nạ ngồi trên sofa, chiếc sofa của cô đối diện với căn biệt thự của Cung Vũ Trạch, nhìn đèn trong phòng hắn vẫn sáng, trong lòng cô có một chút vui sướng, cứ nhìn về phía hắn như vậy, cô có cảm giác thỏa mãn mà chưa bao giờ có.
Cảm thụ mùi vị ba năm đau khổ đó, cô đã thề với cuộc đời này không bao giờ muốn trải qua những cảm giác sống không bằng chết này nữa, mặc dù Lam Doanh vẫn đang uy hiếp cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch mà rời xa hắn.
Chắc chắn sẽ có cách để Lam Doanh giao ra những đồ của mẹ, chỉ là cần một chút thời gian.
Lam Doan từ lúc bị Quý Thiên Tứ dạy bảo cho một trận, trong lòng vẫn luôn ấm ức, Quý Thiên Tứ chạy đến nhà cô ta cảnh cáo như vậy, căn bản là không nể mặt cô là đại tiểu thư của nhà họ Lam.
Hơi quá đáng, Lam Doanh càng nghĩ càng thấy không thoải mái, cô thật sự hận không thể lập tức bắt Quý An Ninh trả giá, nhưng bây giờ, đến chuyện anh trai cũng đang tra cứu khiến cô không thể làm bừa.
Nhưng nếu cô tính toán như vậy, cũng không khả thi, cô nhất định phải làm cho Quý An Ninh không được sống yên ổn, cái mối hận thù này, đã trở thành ân oán giữa cô và Quý An Ninh.
Cô - Lam Doanh mà để bị người khác ức hiếp như vậy, thì cô sẽ không phải họ Lam.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa, Lam Doanh liền trả lời một tiếng: “Vào đi!”
Lam Phong liền đẩy cửa vào: “Vẫn chưa ngủ sao?”
Lam Phong từ nhỏ đã vô cùng yêu chiều em gái, cho nên tâm trạng cô không tốt, hắn cũng lo lắng: “Anh, anh đến để trách móc em sao?” Lam Doanh liền giận dỗi quay lưng đi.