Lam Phong thở dài một hơi: “Em vẫn còn trách anh sao? Anh chỉ là muốn đem chuyện này làm rõ mà thôi, để tránh người ngoài hiểu nhầm, ức hiếp em.”
“Em gái của Quý Thiên Tứ ức hiếp em, lần trước em vẫn chưa nói với anh sao? Cô ta hất nước vào mặt em.” Lam Doanh muốn tạo ra một bộ mặt vô lễ ngang tàn cho Quý An Ninh.
Lam Phong ngạc nhiên nói: “Không phải là em nói không quen cô ta sao, sao bây giờ lại biết đó là em của Quý Thiên Tứ? Mà còn hất nước vào mặt em?”
“Cô ta vô cùng kiêu căng nói anh trai là chủ tịch của tập đoàn Quý Thị, đó không phải là Quý Thiên Tứ sao?” Lam Doanh thuận miệng nói ra nhứng lời nói dối.
Lam Phong khẽ cau mày, nghiêm túc hỏi: “Thế em làm gì mà bị cô ta hất nước.”
“Anh, lẽ nào anh không biết kẻ thù của con gái là gì sao? Đương nhiên là không vừa mắt rồi! Em biết cô ta thích Vũ Trạch, mà em cũng thích Vũ Trạch, chúng em trời sinh đã là kẻ thù.”
Lam Phong bị lý luận của Lam Doan làm cho đầu cũng có chút to ra, hắn thở dài một hơi khuyên: “Về sau cố gắng tránh mặt cô ấy là được rồi, đừng tự rước lấy phiền toái.”
“Anh sao lại muốn em tránh cô ta chứ! Em chẳng việc gì phải thế, anh, anh chỉ cần tin em, em thật sự không làm những chuyện như uy hiếp cô ta đâu.” Lam Doanh muốn làm cho sự tin tưởng của anh trai đối với cô không bị lung lay.
“Được! Em là em gái anh, anh đương nhiên sẽ không tin người ngoài, chỉ tin em.” Lam Phong an ủi một tiếng, đứng dậy nói: “Đừng thức khuya, đi nghỉ sớm đi.”
“Vâng! Anh, anh đúng là người anh trai tốt!” Lam Doanh liền làm nũng nịnh nọt.
Lam Phong vừa bước đi, khuôn mặt yếu ớt của Lam Doanh liền biến mất, đôi mắt cô hiện lên những tia oán hận, những ngon tay đỏ bừng, nắm chặt lấy chăn: “Quý An Ninh, chúng ta chưa xong đâu.”
Bảy rưỡi sáng.
Điện thoại của Quý Thiên Tứ đột nhiên reo lên, hắn đã tỉnh dậy, vừa ở trong phòng tập tập luyện một chút, hắn cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại lạ, nhíu đôi lông mày, rồi nhận máy: “Alo”
“Anh Quý, tôi là Âu Dương Mộng Duyệt, tối qua tôi làm xe anh bị hỏng, tôi thật có lỗi, anh bao giờ ra ngoài? Cần đi nhờ một đoạn không?” Giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt trong veo từ đầu dây bên kia truyền đến.
Quý Thiên Tứ từ chối thẳng: “Không cần.”
Nói xong, hắn liền dập máy, ném điện thoại lên sofa, rồi bước vào phòng tắm.
Quý An Ninh vẫn đang mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức reo lên, cô liền đưa tay với lấy, lúc muốn tắt đi thì trong đầu liền nhớ ra một chuyện, cô hôm nay phải đi làm ở tập đoàn Cung Thị.
Cô vội vàng từ giấc mơ đẹp bừng tỉnh dậy, vừa mở mắt, cô liền nhìn về phía căn biệt thự đối diện, nhìn lên tầng thứ ba, trong lòng cô nghĩ, Cung Vũ Trạch đã dậy chưa?
Quý An Ninh tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong, lúc xuống dưới lầu, Quý Thiên Tứ đã ngồi ở phòng khách đợi cô.
“Anh, chào buổi sang! Lát nữa cùng nhau ăn sáng nhé!” Quý An Ninh mời.
“Thôi, không cần đâu, em và Cung Vũ Trạch cùng đi đi! Anh phải đến công ty sớm.” Quý Thiên Tứ không muốn làm bóng đèn của hai người.
Quý An Ninh liếc nhìn đồng hồ, cô đã hẹn Cung Vũ Trạch tám rưỡi xuất phát, hắn là người rất đúng giờ, lúc này chắc cũng sắp đến rồi.
“An Ninh, tháng này em cũng đừng áp lực quá, coi như là đi mở mang kiến thức thôi.” Quý Thiên Tứ đứng lên, đưa cô ra ngoài.
Quý An Ninh gật đầu, cô hôm nay mặc chiếc áo t-shirt màu trắng, bên dưới kết hợp với chiếc váy bò đến đầu gối, mái tóc dài được buộc gọn về đằng sau, gương mặt thanh tú trong sáng đến mê người.
Tám rưỡi, chiếc xe thể thao của Cung Vũ Trạch chậm rãi dừng ở trước của, Quý An Ninh quay đầu về phía sau vẫy tay: “Anh, em đi trước đây.”
Quý Thiên Tứ mỉm cười, nhìn cô bước lên xe, đợi chiếc xe của Cung Vũ Trạch rời khỏi, nụ cười của Quý Thiên Tứ mới mất đi, rồi khẽ thở dài một hơi.
Hắn đi đến bãi đỗ xe, tự mình lái xe đến công ty.
Tám rưỡi sáng, tại tập đoàn Quý Thị.
Một bóng dáng mảnh khảnh bước đến, bộ đồ màu xám được mặc lên người cô, có một vẻ mê người và tao nhã không nói nên lời, cô một tay xách túi, trong tay còn cầm thêm một hộp bánh ngọt, một tay cầm một cốc cafe, mái tóc dài được buộc về đằng sau, ngũ quan thanh lệ.
Thật là khiến đàn ông không thể chợp mắt, con gái nhìn cũng muốn chết trong sự ghen tỵ, mà thân phận mặc dù chưa chính thức gia nhập vào tập đoàn Quý Thị, nhưng, cũng vì truyền kì phỏng vẫn của cô, đã lan truyền hết mọi nơi trong tập đoàn Cung Thị, cô chính là người con gái vừa bắt đầu đã bị sếp Quý từ chối, cuối cùng, cũng không biết cô dùng cách nào để sếp Quý lại tuyển dụng cô.
Chuyện này truyền qua truyền lại, cuối cùng cũng làm người khác nghĩ tới một kết luận, đó chính là, cô gái xinh đẹp này chắc chắn đi cửa sau, hoặc là, cô đã mê hoặc Quý tổng.
Cái lời đồn này được truyền rất nhanh trong các nhân viên của công ty, dường như chuyện này đã được xác thực.
Âu Dương Mộng Duyệt sáng sớm đã đến công ty làm việc, từ lúc cô vừa bước vào đại sảnh, đứng chờ trước cửa thang máy, cô đã có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, hình như có người ở sau lưng đã nói xấu gì cô.
Âu Dương Mộng Duyệt khẽ nhíu đôi long mày thanh tú của mình, nhìn mấy cô gái nhìn ánh mắt phức tạp và mang theo một chút kinh thường nhìn mình, Âu Dương Mộng Duyệt không khỏi buồn bực, lẽ nào cô hôm nay có chỗ nào không đúng sao?
Nhưng tâm trạng của cô vô cùng tốt, cô đợi một lúc nữa đi lên, là có thể gặp được Quý An Ninh, cô đem cho Quý An Ninh một hộp bánh ngọt, cô tin chắc chắn Quý An Ninh sẽ rất thích.
Cửa thang máy vừa đóng, những nữa nhân viên không dám nói to kia, cũng bắt đầu không cần chú ý gì mà nói.
“Chính là cô ta! Không thể không nói, con gái trẻ bây giờ, gan thật lớn, ỷ vào mình xinh đẹp là chuyện gì cũng có thể làm.”
“Cũng đúng! Rõ ràng là đã bị từ chối rồi, mà bây giờ người ta vẫn được ngồi lên vị trí trợ lý của Quý tổng, ở giữa đã xảy ra chuyện gì, không cần phải đoán cũng rõ.”
“Nhưng Quý tổng không giống như những người ai đến cũng từ chối!”
“Quý tổng quả thực là trước mắt chúng ta lạnh lùng, nhưng sếp cũng là đàn ông mà! Đàn ông thì cũng có nhu cầu! Hơn nữa cô gái đó vừa xinh đẹp, vừa chủ động, không có chuyện gì là không thể.”
Âu Dương Mộng Duyệt bước ra khỏi thang máy, cô đi về phía phòng làm việc ủa Quý An Ninh, trong lòng cô rất mong chờ, một tháng tiếp theo có thể cùng Quý An Ninh làm việc chung.
“Âu Dương Mông Duyệt đúng không! Quy định của sếp là nhân viên không được mang đồ ăn vào văn phòng.” Đột nhiên đằng sau Âu Dương Mộng Duyện truyền đến một lời nhắc nhở.
Trong ngữ khí của cô gái đó, vừa nghe đã biết không có thiện cảm với cô, cô quay đầu cười nói: “Đây không phải bữa sáng của tôi, đây là bánh ngọt tôi đem đến cho anh Quý.” Cô gái vừa nói là Dương Thuần, cô trang điểm một lớp tinh tế khéo léo, vóc dáng cao gầy nhanh nhẹn, cô đã vào công ty trước Âu Dương Mông Duyệt hai tháng, bây giờ bên cạnh Quý Thiên Tứ có ba trợ lý đặc biệt và sáu thư kí, phân công nhau phụ trách những việc khác nhau, đồng thời, cũng không phải tất cả đều đi theo bên cạnh hắn.