Sáng sớm tại tập đoàn Quý Thị.
Hôm nay Âu Dương Mộng Duyệt cùng Quý Thiên Tứ tới công ty, có điều cô nghĩ sẽ đi thẳng từ gara lên văn phòng làm việc, nhưng Quý Thiên Tứ không làm vậy.
Anh dừng xe ở vị trí đậu xe trước cửa công ty, sau đó cứ thế thân mật dắt tay cô bước vào đại sảnh, hành động khoe ân ái trắng trợn như vậy khiến Âu Dương Mộng Duyệt có chút bối rối.
Nếu như trước đây cô chưa từng tới công ty, chưa từng bị đồn đại nhiều như vậy, đương nhiên cô sẽ rất vui khi trở thành bạn gái của anh và đi vào công ty, chỉ có điều trước đây cô bị đặt điều đủ chuyện, lại còn có tin đồn cô bị Quý Thiên Tứ dùng luật ngầm.
Vì thế lúc này, anh công khai dắt tay cô vào công ty, cảm giác cứ có điều gì đó không ổn.
Khi Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tới, cô liền hít thở thật sâu, ưỡn thẳng người, tự nhiên ung dung bước theo Quý Thiên Tứ, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của các nhân viên nhìn mình.
Quý Thiên Tứ đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhìn họ, anh vốn định chỉ dắt tay cô như vậy, bỗng anh buông tay ra, chuyển thành ôm lấy cô, Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười nhìn anh, Quý Thiên Tứ hôn nhẹ lên trán cô trước mặt vô số nhân viên.
Hành động như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, Quý Thiên Tứ rất yêu rất yêu cô gái này.
Những nhân viên kia đồng loạt trợn mắt há miệng, không dám tin đây là thật, Quý tổng và trợ lý Âu Dương trong lời đồn đã thực sự đến với nhau rồi sao?
Anh dừng bước, ánh mắt nhìn đại sảnh đang giờ cao điểm đi làm và giới thiệu với các nhân viên đang đứng tại đó: “Cô ấy là bạn gái tôi, cũng sắp trở thành vợ tôi, nếu mọi người ai còn nói xấu sau lưng, truyền tới tai tôi thì hãy tự động thu dọn đồ đạc nghỉ việc.”
Uy hiếp xong, Quý Thiên Tứ liền dắt tay Âu Dương Mộng Duyệt đi vào thang máy cá nhân, cả đại sảnh im phăng phắc, không ai dám nói gì trong lúc này.
Bọn họ chỉ hiểu một điều rằng, sau này Âu Dương Mộng Duyệt chính là tổng tài phu nhân của tập đoàn Quý Thị, ai dám đi đắc tội cô ấy? Vì thế, dị nghị sau lưng cũng phải kìm xuống.
Chỉ có thể nói rằng trợ lý Âu Dương này thật may mắn, kiếp trước đã giải cứu cả hệ ngân hà nên mới có thể gả cho tổng tài giàu có đẹp trai như vậy.
Khi bước tới tầng văn phòng làm việc, bất ngờ chạm trán với mấy trợ lý, họ thấy Quý Thiên Tứ dắt tay Âu Dương Mộng Duyệt bước vào đều sững sờ, sau đó mỉm cười chào hỏi, có thể trở thành trợ lý của Quý Thiên Tứ, họ tuyệt đối đều là những người thông minh.
Không giống như những nhân viên bình thường ra ngoài đường quên não, lúc nào cũng chỉ thích ngồi lê mách lẻo.
“Âu Dương tiểu thư, vô về lại rồi sao, thật tốt quá.” Nina bước tới chào hỏi.
“Lâu rồi không gặp!” Âu Dương Mộng Duyệt lễ phép chào hỏi, sau đó bị Quý Thiên Tứ dắt vào trong văn phòng làm việc của mình, trước khi anh đóng cửa còn nói với Nina: “Chuẩn bị một ly cà phê và một tách trà mang vào.”
“Vâng!”
Bước vào phòng, Âu Dương Mộng Duyệt khẽ thở phào, có cảm giác thoát nạn, Quý Thiên Tứ bật cười nhìn cô: “Hẹn hò với anh không cần có bất cứ áp lực gì hết.”
Âu Dương Mộng Duyệt lập tức bước tới trước cửa sổ phòng anh, nhìn ra khu rừng xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, cô ngoảnh đầu lại cười nói: “Anh có biết không? Trước đây em rất muốn đứng ở chỗ anh ngắm cảnh, nhưng khi đó em không dám.”
“Tại sao không dám?” Quý Thiên Từ bước tới đứng cạnh cô.
Âu Dương Mộng Dương nhắc tới việc yêu thầm anh trước đây, đúng là không biết phải nói sao, vừa bị anh chê bai, vừa phải chịu áp lực, khi đó trong lòng cô cũng rất đau khổ nhưng trong nỗi khổ vẫn cảm thấy ngọt ngào, cũng là một trải nghiệm cuộc sống.
“Vì em sợ, sợ anh sẽ đuổi em đi.” Âu Dương Mộng Duyệt bộ dạng đáng thương ngẩng đầu nhìn anh.
Quý Thiên Tứ nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm, lắc đầu: “Anh không nỡ đuổi em.”
“Nhưng mà đúng là anh đã đuổi em mà!”
“Đó là vì bất đắc dĩ, càng phát giác ra anh thích em, anh càng không muốn làm tổn thương em.” Quý Thiên Tứ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô: “Yêu em khiến anh không biết nên làm thế nào.”
Âu Dương Mộng Duyệt mủi lòng nhìn anh, cô đưa tay ôm lấy eo anh, dựa vào lòng anh: “Khi em phát hiện ra em thích anh, em cũng từng rất bất ai, nhưng mà có bất an thế nào đi nữa em cũng không muốn mất anh, vẫn muốn lại gần anh.”
Quý Thiên Tứ có thể hiểu được cảm giác của cô, mọi điều cô trải qua anh cũng đã trải qua, vì thế nỗi khổ của cô khiến anh càng thương cô hơn.
Anh ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên mái tóc: “Bây giờ chúng ta sẽ cùng đối mặt, bất luận xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ cùng chịu đựng.”
“Vâng!” Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười.
Sau lưng, Nina gõ cửa bước vào, hai người ôm nhau bên cửa sổ cũng không hề buông ra, Nina đặt trà xuống rồi vội vàng rời đi.
Tiếp theo đó, công việc của Quý Thiên Tứ tồn đọng không ít, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi bên cạnh giúp anh xử lý, hai ngời vô cùng ăn ý.
Ba ngày sau.
Tại sân bay quốc tế, một chiếc máy bay tư nhân sóng âm 787 hạ cánh, chạy thẳng trên đường băng, khi cầu thang tiếp đất hoàn tất, khoang máy bay mở ra, bóng người bước xuống trước bên cạnh tiếp viên hàng không là một cô gái mặc t-shirt kết hợp quần bò, mái tóc màu hạt dẻ xinh đẹp.
Cô vươn vai, bật cười: “Cuối cùng đã về nước rồi.” Sau đó cô kích động gọi lại phía sau: “Ba, mẹ, mau ra thôi.”
“Vội gì chứ?” Một giọng nói trầm thấp chiều chuộng vang lên. [Thêm “Gác Sách” khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Phía sau lưng cô gái, một đôi chân dài bước ra, một người đàn ông cao lớn, trưởng thành đi theo sau cô, ngũ quan sắc nét hoàn mỹ không có khuyết điểm, sơ mi tối màu, quần tây vừa người, người đàn ông này bất luận về ngoại hình hay vóc dáng đều vượt xa các idol trẻ tuổi bây giờ.
Một bộ phận nam giới, càng lớn tuổi càng có sức quyến rũ nam tính, giống như rượu lâu năm, hương vị nồng đượm khiến người khác si mê.
Cảnh giới tối cao của đàn ông chính là khiến người ta chú ý tới sức quyến rũ của mình mà quên đi tuổi tác, rất rõ ràng là, tổng tài tiền nhiệm của tập đoàn Cung Thị Cung Dạ Tiêu đã làm được điều đó.
Dáng người ông cao lớn bước ra đầu cầu thang nhưng ông không xuống cùng con gái mà đưa tay ra phía sau, một bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt vào lòng bàn tay ông, sau đó bóng dáng một người phụ nữ nho nhã được ông dắt ra, Trình Ly nguyệt, vợ của ông, năm tháng dường như dừng lại, đóng băng trước cặp vợ chồng này, nhìn gương mặt họ thật khó đoán biết tuổi, chỉ có sự ân ái đáng ngưỡng mộ, Trình Ly Nguyệt trang điểm nhạt, gương mặt toát lên nét trẻ trung, dung nhan không hề già.
“Ba, mẹ, ba mẹ mau lên! Con rất nóng lòng muốn gặp chị dâu của con rồi.” Dưới cầu thang, con gái họ Cung Vũ Ninh đang vẫy tay gọi.