“Đi thôi! Vừa hay em cũng muốn gặp một nửa của con mình.” Trình Ly Nguyệt khoác tay ông xã cùng bước xuống cầu thang.
Một chiếc xe hơi màu đen tiến vào sân bay, tiếp viên hàng không ra tiếp đón cũng vội vàng giúp họ mở cửa xe, vô cùng vinh hạnh tiễn họ vào xe.
Xe chạy ra khỏi sân bay, tiến thẳng về hướng trung tâm thành phố, trước sau còn có bốn chiếc xe màu đen hộ tống, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho họ.
Cung Vũ Ninh ngồi ở ghế lái phụ, tay chống cằm, ánh mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt vui mừng.
Trên ghế sau, Trình Ly Nguyệt cũng nhìn đường phố, nhà cao tầng quen thuộc bên ngoài, khóe miệng bà mỉm cười: “Đã lâu không về, thật thân thiết.”
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu bên cạnh cũng thoáng ý cười: “Đúng vậy! Đây là thành phố ngày xưa chúng ta quen nhau, anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên anh gặp em như thế nào.”
Trình Ly Nguyệt mỉm cười, hồi ức tuy đã rất lâu rồi nhưng vẫn rõ rệt như mới ngày hôm qua, bà quay sang nhìn ông xã bên cạnh, trong lòng vô cùng mãn nguyện, có được người chồng như vậy, bà không còn mong gì hơn.
Trong biệt thự của Cung Vũ Trạch, Quý An Ninh căng thẳng đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng gặp người nhà của anh ấy, sự bạo dạn những năm qua rèn luyện ra được đã biến mất hết, cô thực sự rất lo lắng.
Cung Vũ Trạch nắm lấy hai tay cô, dịu dàng nói: “Nhìn anh, đừng nghĩ gì cả, ba mẹ anh chính là ba mẹ em, sau này là người một nhà.”
Quý An Ninh bật cười: “Anh có biết không, trước đây khi đi qua cổng công ty anh, em thưởng ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ty, giống như một kỳ quan vậy, khiến em muốn nhìn ngắm thật lâu, tuy nhiêu lần nào em cũng nhìn tới hoa mắt, mỏi cổ.”
Cung Vũ Trạch không hiểu nói: “Tại sao phải nhìn?”
“Vì khi đó người gia tộc nhà anh đối với em mà nói đều là những người mà cả đời này em cũng không thể gặp được, em không thể tưởng tượng ra được rằng sẽ có một ngày em gặp được anh, còn anh chính là người thuộc gia tộc đó.” Quý An Ninh, cảm giác này chỉ có một mình cô hiểu được.
Cung Vũ Trạch cố gắng đi hiểu cảm giác của cô vì trong đời anh chưa bao giờ trải qua những trải nghiệm đó, vì thế anh càng thương cô hơn.
“Sau này em chính là nữ chủ nhân của toà nhà đó, em không cần ngẩng đầu nhìn nó nữa, em có thể đứng trên lầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.” Cung Vũ Trạch an ủi.
Quý An Ninh bật cười: “Đúng thế, nói thực lòng, khi em tới văn phòng làm việc của anh, em đã đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài! Em còn nhìn chỗ em đứng ngẩng đầu nhìn trước đây, phát hiện khi đó em thật ngốc, tại sao không đứng ra xa một chút rồi nhìn?”
Cung Vũ Trạch vuốt ve mái tóc dài của cô: “Có lẽ là ông trời cố tình ban tặng em cho anh.”
Quý An Ninh chớp mắt: “Nhưng khi đó em không dám mơ sẽ gả cho anh! Mặc dù em nghe nói tập đoàn Cung Thị có một vị thiếu gia trẻ tuổi, nữ sinh trong trường em đều thảo luận về anh! Có điều tới anh trông như thế nào cũng không biết.”
“Anh có rất ít ảnh lộ ra ngoài, họ đương nhiên không biết anh trông như thế nào.” Cung Vũ Trạch mỉm cười.
Có điều nụ cười của anh quá quyến rũ đối với Quý An Ninh, cô thích những người đàn ông không phô trương như anh.
Cung Vũ Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp tới rồi!”
Quý An Ninh cúi đầu, hốt hoảng kiểm tra trang phục của mình: “Em không vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì cả.” Cung Vũ Trạch an ủi, lúc này nghe thấy tiếng xe bên ngoài cửa vọng lại.
Cung Vũ Trạch cầm lấy tay cô: “Đi thôi! Chúng ta đi đón ba mẹ, còn cả em gái anh, em chồng em nữa.”
Quý An Ninh hít thở thật sâu, gật đầu, để anh dắt mình từng bước đi ra ngoài đại sảnh, ở cửa đại sảnh cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy vào, tâm trạng cô trở nên vô cùng căng thẳng.
Người đầu tiên bước ra đương nhiên là tiểu thư Cung Vũ Ninh nhà họ Cung, cô vừa ra khỏi xe liền nhìn thấy anh trai mình và cả cô gái nho nhã, xinh đẹp đứng bên cạnh anh.
“Chị chính là chị dâu em phải không, chị thật xinh đẹp.” Cung Vũ Ninh dẻo miệng nói.
Trong nhà hàng lần trước, mặc dù cùng ngồi trong một nhà hàng ăn cơm nhưng Cung Vũ Ninh không chú ý tới Quý An Ninh, vì thế đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Quý An Ninh.
“Chào em, Vũ Ninh.” Quý An Ninh chào cô.
“Tên chúng ta đều có một chữ Ninh, chúng ta thật có duyên.” Cung Vũ Ninh mỉm cười rạng rỡ, toát lên vẻ đáng yêu thiếu nữ.
Quý An Ninh nhìn thấy Cung Vũ Trạch bước xuống bậc thềm, kéo cửa ghế sau, chỉ nghe anh cười gọi: “Mẹ, tới nơi rồi.”
Quý An Ninh còn chưa kịp chuẩn bị xong đã thấy một phu nhân xinh đẹp bước ra khỏi xe, trên người bà toát ra khí chất cao quý, bà chính là mẹ của Cung Vũ Trạch, công chúa của đất nước này.
Khi cô còn đang khen ngợi khí chất nho nhã và sự xinh đẹp của mẹ chồng tương lai mình, cánh cửa bên kia cũng mở ra, một bóng người cao lớn bước xuống, ngũ quan khá giống với Cung Vũ Trạch khiến An Vũ Ninh sửng sốt, thì ra ba của Cung Vũ Trạch trẻ và đẹp trai tới vậy, trên người có sức quyến rũ trưởng thành vô cùng tự nhiên.
Tới Cung Vũ Trạch khi đứng cạnh ba mình dường như cũng thiếu đi một chút khí chất, đúng, chính là khí chất do thời gian vun đúc, Cung Vũ Trạch không thể bằng ba mình được.
Quý An Ninh nhất thời không biết dùng từ gì để hình dung ba mẹ chồng tương lai của mình.
Cô chỉ có cảm giác gia đình này đẹp hơn tranh vẽ, một vấn đề nực cười xuất hiện, cô sợ mình sẽ kéo thấp mặt bằng dung mạo của cả gia tộc xuống.
Cung Vũ Trạch đứng giữa ba mẹ và Quý An Ninh, anh mỉm cười giới thiệu: “Ba mẹ, con xin giới thiệu với ba mẹ bạn gái của con, Quý An Ninh.”
“Con chào bác trai, bác gái!” Quý An Ninh mỉm cười chào hỏi.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn sang vợ mình sau đó tự hào nói: “Nhìn coi, mắt nhìn người của con trai chúng ta tốt y như anh năm xưa.”
Câu này đã là sự khẳng định và chấp nhận cao nhất đối với Quý An Ninh.
Quý An Ninh cúi đầu mỉm cười, Trình Ly Nguyệt đưa tay nắm lấy tay Quý An Ninh rất thân mật: “Bác đã nghe Vũ Trạch nhắc về con từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.” Nói xong bà lại quan sát Quý An Ninh, mắt nhìn người của bà những năm qua cũng rất chuẩn.
Cô gái trước mắt, ánh mắt không có vẻ sốc nổi bồng bột của các con gái thời này, cũng không có tư tưởng ham muốn công danh lợi lộc, ánh mắt cô trong veo có hồn, toát lên vẻ lương thiện.
“Không tồi, Vũ Trạch rất may mắn khi gặp được con.”
“Là con may mắn khi gặp được anh ấy.” Quý An Ninh ngẩng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch dịu dàng nhìn cô, tình ý trong mắt hai người, người bên cạnh đều dễ dàng nhận thấy.
“Ngưỡng mộ quá!” Cung Vũ Ninh bên cạnh chắp tay kề lên má, nét mặt cảm động.
“Được rồi, vào đại sảnh nói chuyện! Lâu rồi không gặp có rất nhiều điều muốn nói.” Trình Ly Nguyệt dắt tay Quý An Ninh đi vào, sau lưng Cung Dạ Tiêu cũng vỗ vai con trai, hai cha con lặng lẽ giao lưu tình cảm.