Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1083: Chương 1083




Trong thư phòng, hai cha con Cung Dạ Tiêu ngồi đối diện nhau vấn đề thảo luận chính là hành động thích sát gần đây, Cung Dạ Tiêu nghe nói kẻ đứng sau rất có khả năng là con trai Cung Thừa Vĩ, ánh mắt ông thoáng vẻ tức giận.

Cùng là người nhà họ Cung, những năm qua ông sớm đã dồn ép những ân oán trước đây xuống rồi, vốn tưởng rằng những người đó sẽ không ra tay với người nhà của ông nữa, thì ra ông đã quá sơ xuất.

Ông làm theo lời hứa với ông mình khi qua đời, đối xử tốt với người nhà họ Cung, ông đã làm được, nhưng những người đó vẫn không thoả mãn,vọng tưởng mưu hại người nhà ông.

Điều này ông tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

“Điều tra ra nếu thực sự là nó, cách tốt nhất hãy đưa nó vào nơi giống như ba của nó để giáo dục một phen.” Cung Dạ Tiêu trầm giọng lên tiếng.

“Con đã cho người đi điều tra rồi, nếu như đúng là Cung Thịnh, con sẽ không tha cho hắn ta đâu.”

“Hôn lễ của con và An Ninh đã định thời gian chưa?”

“Vẫn chưa định thời gian cụ thể, bây giờ giao cho ba mẹ quyết định.”

“Nhất định phải điều tra ra việc này rồi mới quyết định, ba không muốn hôn lễ xảy ra việc gì.” Cung Dạ Tiêu khá thận trọng.

“Được thôi, con và An Ninh cũng không vội ngay, con sẽ thương lượng với cô ấy.”

Buổi trưa, dùng bữa tại một nhà hàng trong trung tâm thành phố, Quý An Ninh thường xuyên nghe Cung Vũ Trạch nhắc tới em gái mình, bây giờ nhìn thấy, cô thực sự rất quý cô em chồng này, cô ấy ít hơn cô một tuổi, hai cô gái cũng có rất nhiều vấn đề để nói.

Buổi tối, nhận lời mời của phủ tổng thống, bữa tối sẽ ăn tại phủ tổng thống, Quý An Ninh cũng đi cùng.

Buổi chiều, trong gia viên của phủ tổng thống, ba cô gái ngồi trước xích đu, chơi rất vui vẻ, Cung Vũ Ninh và em họ Tịch Ương cũng rất lâu rồi chưa gặp mặt, có điều hai người không hề tỏ ra xa lạ.

“Chị, khi nào chị cũng dẫn em đi du lịch đi! Em nhìn thấy chị gửi bao nhiêu là hình, em ngưỡng mộ quá, em cũng muốn đi chơi nhiều nước khác giống như chị vậy.”

Cung Vũ Ninh cảm thông nhìn cô, sau đó xoa đầu cô: “Em còn nhỏ quá, cậu mợ chắc chắn không yên tâm cho em đi.”

“Em không còn nhỏ nữa rồi, em sắp mười sáu rồi!”

“Mười sáu còn không nhỏ sao, chị sắp hai ba rồi! Nhìn xem chị lớn hơn em bao nhiêu tuổi?”

“Chị ơi, chị yêu ơi, chị năn nỉ ba mẹ em giúp em đi! Kì nghỉ đông lần này em không muốn ở trong nước đâu.” Tịch Ương túm tay Cung Vũ Ninh lắc tới lắc lui.

“Được thôi! Chị sẽ nói giúp em, nhưng cậu mợ có đồng ý hay không thì chị không dám chắc.”

Quý An Ninh nhìn hai chị em họ xinh đẹp, cô ngồi bên mỉm cười, Cung Vũ Ninh nghĩ tới việc gì đó liền ghé lại: “Chị dâu, chị tìm được phù dâu chưa vậy? Nếu còn thiếu người có thể tìm em.”

“Được thôi, chị còn có một em gái, tới khi đó sẽ để hai em làm phù dâu của chị.”

Cung Vũ Ninh vui mừng gật đầu: “Vâng, tuyệt vời.”

Bữa tối vô cùng thịnh soạn, hai cặp vợ chồng Cung Dạ Tiêu và Tịch Phong Hàn lâu ngày không gặp, trò chuyện rất hợp cạ, nhóm người trẻ tuổi Quý An Ninh thì ngồi bên cạnh lắng nghe, Quý An Ninh lại cảm nhận được, thì ra không khí của gia đình đứng đầu cả nước này cũng ấm cúng giống như gia đình bình thường.

Tám rưỡi, Cung Vũ Trạch biết ba mẹ mình có lẽ tối nay sẽ ở đây, anh liền dẫn Quý An Ninh về trước.

Trên đường đi, Cung Vũ Trạch nói với cô việc hôn lễ lùi lại, Quý An Ninh đương nhiên không có ý kiến gì, tất cả đều phải suy nghĩ cho vấn đề an toàn.

Cung Vũ Trạch về tới biệt thự, điện thoại của anh đổ chuông, anh lấy lên nhìn, sau đó bước tới trước cửa sổ nghe điện thoại: “Alo.”

“Thiếu gia, không xong rồi, tôi bị phát hiện rồi, tôi không thể ở đây được nữa.” Đầu bên kia vang lên giọng của Lý Trung vệ sĩ thân tín của Cung Vũ Trạch.

“Anh mau rút lui trở về, an toàn là trên hết.” Cung Vũ Trạch trầm giọng ra lệnh.

“Tôi trà trộn vào một sòng bài tư nhân, thu thập được một số tin tức quan trọng, người đàn ông trong clip lần trước gửi cho anh rất có khả năng nắm quyền mua bán chất ma tuý của cả nước Y, tôi nghe nói ông trùm xã hội đen ở đây bị thích sát cách đây không lâu, hắn ta là người mới lên nắm quyền.”

Cung Vũ Trạch nhíu mày: “Được, tôi biết rồi, anh rút lui trước đi đã.”

Đầu dây bên kia có thể nghe thấy Lý Trung đang lái xe, Cung Vũ Trạch ngắt cuộc gọi, nếu như những việc Lý Trung nói là thật, vậy thì thế lực của Cung Thịnh mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều, nước Y là đất nước trồng nguyên liệu ma tuý, nếu như anh ta có quyền lực này, vậy thì thuộc hạ dưới quyền chí ít phải có hàng trăm người, hoặc còn hơn nữa.

Với địa vị của Cung Thịnh hiện tại, anh ta chắc chắn không thiếu tiền, vậy anh ta muốn gì?

Anh ta nhất định có suy nghĩ giống như ba của mình, muốn chiếm hữu tập đoàn Cung Thị.

Cung Vũ Trạch gọi lại một số điện điện thoại, gửi đi một mệnh lệnh, để người của anh lập tức bố trí gần vị trí mẹ của Cung Thịnh, theo dõi hành tung của anh ta, Cung Thịnh được mẹ nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm rất sâu nặng, nếu như về nước, chắc chắn anh ta sẽ tới thăm mẹ mình.

Quý An Ninh ngồi trong đại sảnh, nhìn bóng hình anh gọi điện trong sân, trong lòng cô không khỏi lo lắng, có khi nào đã xảy ra việc gì nghiêm trọng không?

Cung Vũ Trạch cầm điện thoại bước vào, thấy cô gái sắc mặt lo lắng ngồi trên sofa, anh mỉm cười đến bên cạnh cô: “Sao vậy?”

“Không sao chứ?”

“Không có gì, chỉ là một vài báo cáo công việc thôi.” Cung Vũ Trạch không muốn để cô lo lắng.

Quý An Ninh cũng ngoan ngoãn không hỏi nhiều, cô khẽ dựa vào lòng anh, aoo tình, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng nhất định xử lý ổn thỏa.

Chín giờ rưỡi, Quý An Ninh gọi điện thoại cho Âu Dương Mộng Duyệt, hai chị em trò chuyện một lát, Âu Dương Mộng Duyệt giọng nói hạnh phúc và ngọt ngào, Quý An Ninh cũng vui mừng cho cô và anh trai.

Nửa đêm, điện thoại của Cung Vũ Trạch rung lên, anh cầm điện thoại lên nhìn, là điện thoại Lý Trung gọi vào, anh nhanh chóng nghe máy: “Alo!”

“Thiếu gia, tôi may mắn bắt được một tên sát thủ lần trước thích sát anh ở trong trung tâm thành phố, hắn ta nói hắn nhận lệnh Cung Thịnh lấy mạng anh, hơn nữa ra giá rất cao.” Giọng Lý Trung truyền tới.

“Chắc chắn chứ?” Cung Vũ Trạch rất thận trọng việc của Cung Thịnh.

“Rất chắc chắn, mạng của hắn nằm trong tay tôi, hắn không dám nói dối đâu.”

“Được, đừng làm bị thương, về thôi.”

Cung Vũ Trạch ngắt điện thoại, nếu đã chắc chắn là Cung Thắng thì anh cũng nên ra tay thôi, anh không có gì phải nương tay.

Giống như ba anh từng nói, người như vậy nên cho đi cải tạo, để có thể thức tỉnh.

Một tuần sau, tại một khu dân cư, trong một căn hộ rộng rãi mới thuê, Cung Thịnh ngồi dưới ánh đèn, nước da hắn ta ngăm đen do thường xuyên đi lại bên ngoài, cơ bắp rắn chắc, trên tay có xăm những hình vẽ dữ tợn, mặc dù chưa tới ba mươi nhưng nhìn như một người đàn ông trung niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.