“Cô em gái họ này là do dì anh nhận nuôi, cũng chính vì là nhận nuôi nên bình thường quá cưng chiều, khiến tính cách nó trở nên ngang bướng, ngỗ ngược.” Hạ Lăng Sơ cũng rất rầu rĩ.
“Dì anh có thể yêu thương con gái nhận nuôi như vậy chắc chắn là một người rất tốt.” Cung Vũ Ninh cảm thán nói.
“Dì ấy đúng là rất tốt.” Ánh mắt Hạ Lăng Sơ vô cùng tôn kính.
Cung Vũ Ninh nghĩ thầm, nếu như dì anh đã coi Thượng Quan Ngưng Mạn là ngọc minh châu trên tay vậy thì sau này cô sẽ bớt gây chuyện với cô ta! Như vậy sẽ bớt gây phiền toái cho Hạ Lăng Sơ.
“Em trai họ của anh có tin tức gì chưa? Bạn em cũng đang lo lắng cho sự an toàn của em trai nó.”
“Chưa có, bây giờ nó không muốn anh xen vào việc của nó.” Hạ Lăng Sơ thở dài, vô cùng khổ não.
“Anh có từng nghĩ rằng, việc của em họ anh, anh không thể thay đổi được gì, đây là khuynh hướng tình cảm bẩm sinh!” Cung Vũ Ninh rất thương anh, để anh đi xử lý việc này là vô cùng khó khăn.
“Bất luận thế nào đi chăng nữa anh cũng muốn thử, muốn dẫn dắt nó về với cuộc sống tình cảm của người bình thường.” Hạ Lăng Sơ không muốn từ bỏ.
Lúc này, món ăn đầu tiên được mang lên, Hạ Lăng Sơ cầm đũa gắp miếng tôm được chế biến cầu kỳ bỏ vào bát cô.
Cung Vũ Ninh trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, nhiều lúc chỉ từ những hành động nhỏ nhặt cũng có thể thấy một người nào đó có đặt cô vào trong tim hoặc thường xuyên nhớ tới cô hay không.
Hạ Lăng Sơ mang lại cho cô cảm giác như thể mình trở thành người mà anh luôn luôn nhớ tới, là người quan trọng nhất của anh.
Cung Vũ Ninh cũng gắp một miếng đặt vào bát của anh: “Anh cũng ăn đi.”
Các món ăn lần lượt được mang lên, bày biện rất đẹp mắt, khẩu vị cũng rất đáng khen, hai người thi thoảng lại gặp cho nhau ăn, không khí vô cùng lãng mạn.
Cung Vũ Ninh nói tới triển lãm tranh lần này, Hạ Lăng Sơ nghe rất chăm chú, ánh mắt thi thoảng lại xuất hiện ý cười, nghe thành tựu của Cung Vũ Ninh, anh bất giác cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo thay cho cô.
Ăn xong bữa tối, thời gian vẫn còn sớm, gần đây có một quảng trường đông đúc náo nhiệt, Cung Vũ Ninh muốn đi dạo cho thư giãn.
Hạ Lăng Sơ đương nhiên không từ chối cô, chỉ là khi đi dạo dưới hàng cây xanh, anh liền giơ tay nắm chặt lấy tay cô, khi có trẻ nhỏ chạy nhảy nô đùa vấp vào cô anh liền lập tức ôm cô vào lòng tránh để cô bị đụng.
Cung Vũ Ninh cũng nhận ra Hạ Lăng Sơ ôm cô không hề có suy nghĩ đi quá giới hạn không trong sáng, anh ôm cô đơn thuần chỉ vì muốn bảo vệ cô.
Hai người dắt tay nhau tới quảng trường náo nhiệt, Cung Vũ Ninh thích một số đồ chơi tinh xảo, Hạ Lăng Sơ mua giúp cô một chiếc móc khóa thủy tinh trong một cửa tiệm, Cung Vũ Ninh nhận lấy, vui mừng như một đứa trẻ.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ cũng ánh lên nụ cười yêu chiều, niềm vui và tâm trạng phấn chấn của cô cũng dễ dàng lây lan sang anh, nhìn thấy nụ cười của cô, anh cũng bất giác nhoẻn miệng cười.
Về tới xe đã là chín giờ, Hạ Lăng Sơ đưa cô về tới cửa khách sạn.
Anh xuống xe đưa cô về phòng, tới cửa phòng, Cung Vũ Ninh liền quẹt thẻ mở cửa, quay người nhìn anh: “Bây giờ anh về sao?”
Hạ Lăng Sơ gật đầu: “Em ngủ sớm đi, mai gặp lại.”
Mặc dù Cung Vũ Ninh rất muốn ăn vào ngồi một lát, nhưng là con gái, cô nhất định phải có ý tứ cần có.
“Vâng, mai gặp lại.” Cung Vũ Ninh mỉm cười vẫy tay.
Hạ Lăng Sơ lùi lại một bước, bịn rịn quay người rời đi.
Cung Vũ Ninh đứng ngoài cửa nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, trong lòng cô trống vắng hẳn, có điều cô không gọi anh lại, hai người ở bên nhau cần có thời gian và không gian để tìm hiểu lẫn nhau.
Cô cũng không phải kiểu con gái tùy tiện, vì thế cho dù thích anh cũng không thể vượt quá giới hạn quá sớm.
Cung Vũ Ninh về phòng, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, cô cầm lên nhìn, là Cổ Duyệt gọi tới.
“Tiểu Duyệt, sao vậy?”
“Vũ Ninh, mình vừa nhận được một tin, em của mình hình như ở nước X, ba mẹ mình rất lo lắng cho nó, bảo mình tới tìm nó về.”
“Cái gì? Cổ Hạo tới nước X rồi sao? Cậu nghe tin này ở đâu vậy?” Cung Vũ Ninh ngạc nhiên hỏi.
“Bạn của em mình nói với mình, cậu ta nói một tiếng đồng hồ trước em trai mình lên máy bay tới nước X, mình tính thời gian, bây giờ mình tới nước X chắc có thể chặn nó ở sân bay.” Giọng Cổ Duyệt truyền tới.
“Vậy cậu tới chưa?”
“Mình đã tới sân bay rồi, sắp sửa lên máy bay, tới khi đó cậu giúp mình cùng chặn em mình lại, mình nhất định phải dẫn nó về nhà, không được để nó đi lung tung, chuyến bay của nó chắc tầm tám rưỡi tới nước X.” Cổ Duyệt có chút buồn bã nói.
“Được, vậy cậu tới đi, mình sẽ giúp cậu khuyên em trai cậu về nhà, cậu tới rồi hãy ở lại khách sạn của mình.” Cung Vũ Ninh trả lời.
Ngắt điện thoại, Cung Vũ Ninh bất giác nghĩ, nếu như Cổ Hạo tới nước X vậy thì em họ Hạ Lăng Sơ cũng về rồi chăng?
Chẳng phải anh ta đi nghỉ tạm thời không về nước sao? Lần này về nước định làm việc gì?
Lại còn dẫn cả Cổ Hạo về, lẽ nào chuẩn bị nói thật với mẹ của anh ta? Cũng tức là công khai giới tính.
Cung Vũ Ninh lập tức trở nên lo lắng, hôm nay Hạ Lăng Sơ vẫn còn đang định uốn nắn lại giới tính cho em họ mình, bây giờ xem ra tình hình diễn biến càng lúc càng quyết liệt, hơn nữa lần này Cổ Duyệt lại tới nữa, cô cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Bây giờ cô nên giúp ai? Cung Vũ Ninh ngồi trên giường, cảm thấy hơi khó xử, không biết lần này nên làm thế nào.
Do Cổ Duyệt sẽ tới nơi vào lúc rạng sáng nên Cung Vũ Ninh phải đặt đồng hồ báo thức, và dặn vệ sĩ đi đón cô ấy.
Ba giờ sáng, Cung Vũ Ninh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức trở dậy, Cổ Duyệt gương mặt mệt mỏi kéo vali hành lý đứng ở ngoài cửa.
“Mau vào đi.” Cung Vũ Ninh gọi cô.
Cổ Duyệt bước vào ngồi xuống sofa: “Mệt chết đi được.”
“Mau đi tắm rửa đi, vẫn có thể ngủ thêm một lúc, nếu không cậu sẽ không có tinh thần đâu.” Cung Vũ Ninh khuyên nhủ.
Cổ Duyệt gật đầu, lập tức đi tắm, Cung Vũ Ninh ngồi trên giường đợi cô, một lát sau, Cổ Duyệt sấy khô tóc, mặc áo tắm bước ra, nằm ngủ bên cạnh cô.
“Vũ Ninh, mai nếu có thời gian cậu có thể giới thiệu bạn trai cậu cho mình làm quen, mình sẽ kiểm định giúp cậu.” Cổ Duyệt mệt tới mức không mở được mắt nhưng vẫn không quên nhắc một câu.
Cung Vũ Ninh tâm trạng căng thẳng, Cổ Duyệt còn chưa biết người đàn ông em trai cô ấy thích chính là em họ của Hạ Lăng Sơ!
Cô hi vọng ngày mai Hạ Lăng Sơ đừng xuất hiện đồng thời, nếu không, với thái độ của anh đối với Sở Hạo, không biết anh có thực sự ra tay đánh người không nữa, cô gối đầu lên tay nhìn Cổ Duyệt: “Ừ, có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.”
Cổ Duyệt đã ngủ say, Cung Vũ Ninh nhìn cô một lát sau đó mới ngủ, khi nhắm mắt lại cô chỉ cầu mong mai đừng xảy ra chuyện.